Học Trưởng Bỗng Dưng [...] – Chương 1

Ngày thi đại học kết thúc, trai đến đón tôi, bị học đồn nhảm là trai tôi.

Tối hôm đó, nam thần học bá từng là mối thầm lặng của tôi đột nhiên “sống lại”, nhắn 99+ tin chúc mừng:

“Chúc mừng em trưởng thành, chúc sự nghiệp đều viên mãn.”

“Có điều trai em trông hơi lớn tuổi, ta đối xử với em tốt không?”

“Anh thấy con trai hơn ba tuổi là quý như vàng rồi, mà ta thì không chỉ hơn ba tuổi đâu.”

“Không có ý gì khác đâu, chỉ hơn em hai tuổi thôi.”

“Anh ta chắc bước vào giai đoạn chững lại của sự nghiệp rồi nhỉ, chứ thì mới bắt đầu khởi nghiệp.”

Ngay giây tiếp theo, WeChat hiện chuyển khoản: mười lần 52.000 tệ.

Tôi: ???

1

Là một đứa vừa thi đại học xong, cảm giác hạnh phúc này đến có hơi… không thật cho lắm.

Nghĩ đến việc cuối cùng cũng không phải cày bài đến tận khuya nữa, tôi phấn khích đến mức không ngủ nổi.

Vừa thi xong, ngay lúc tôi bước chân ra khỏi phòng thi, bố mẹ tôi cũng kéo vali lên máy bay.

Trước khi đi còn gọi một cú điện thoại, chẳng gì nhiều, đại ý là: họ đã hoàn thành nghĩa vụ cha mẹ, giờ đến lúc thực hiện ước mơ thanh xuân của họ. Dặn tôi với trai là nếu không có chuyện gì thì đừng phiền, mà tốt nhất là có chuyện cũng đừng tìm.

Dù sao cũng là bố mẹ ruột, ngoài việc cưng chiều thì còn biết gì nữa?

Tôi ngồi một mình trong phòng khách, chỉ bật một chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt. TV đang chiếu phim kinh dị, bàn trà bày đầy đồ ăn vặt và đồ ship về.

Trong hoàn cảnh như , điện thoại tôi đột nhiên reo liên tục.

Chẳng lẽ tôi – Trác Ngôn – lương tâm trỗi dậy, thấy có lỗi vì để em một mình ở nhà nên nhắn tin hỏi han?

Tôi cầm điện thoại lên xem.

Nhìn tên người gửi, tôi hơi ngẩn người. Sao lại là Chu Xuyên? Hơn nữa còn nhắn nhiều như ?

Tôi số tin nhắn vẫn đang nhảy liên tục, không dám tin vào mắt mình — đây thật sự là Chu Xuyên lạnh lùng, người mà tôi từng thầm sao?

Tôi kết WeChat với Chu Xuyên chắc cũng hai ba năm rồi, lúc đầu còn chuyện đôi ba câu, phần lớn là tôi nghe. Về sau không biết từ lúc nào, cả hai cắt đứt liên lạc.

Giờ số lượng tin nhắn này… gần 99+ rồi.

Không phải bị hack tài khoản rồi đấy chứ?

Khả năng rất cao là như thế.

Tôi mở khung chat, bắt đầu đọc từ tin đầu tiên, càng xem càng thấy rối trí.

Chu Xuyên chắc không phải bị hack… mà là ăn nhầm nấm độc rồi.

【Chúc mừng tốt nghiệp, chúc mừng lễ trưởng thành.】

【Chúc em thi đỗ vào trường đại học mơ ước, và sự nghiệp đều viên mãn!】

Chúc tôi thi đỗ đại học là hợp lý, và sự nghiệp đều viên mãn” là ý gì?

Không hiểu, xem tiếp .

【Nhưng mà, trai em trông hơi lớn tuổi đấy, mà tâm lý lại không tương xứng với độ tuổi. Ở bên ta em thấy vui không? Anh ta đối xử với em tốt chứ?】

Lớn tuổi mà tâm lý không trưởng thành… đang ai ngốc đấy à? Học bá mà móc người cũng đầy tính nghệ thuật nhỉ, rất uyển chuyển.

Nhưng mà… tôi có trai từ bao giờ ?

【Anh thấy con trai hơn ba tuổi là quý như vàng rồi, mà ta thì không chỉ hơn ba tuổi đâu, phải mười tuổi ấy.】

【Ăn mặc còn chẳng chững chạc bằng , gu thẩm mỹ chắc cũng khác người.】

【Không có ý gì đâu, chỉ là… chỉ hơn em hai tuổi thôi.】

Vậy ý là gì? Hơn tôi hai tuổi thì quyền bịa ra trai tôi lớn hơn mười tuổi, đầu óc không sáng suốt à?

【Anh ta tuổi này rồi chắc sự nghiệp cũng đến giai đoạn chững lại rồi, cố đến đâu thì cũng thế thôi. Anh thì khác, còn trẻ, sự nghiệp mới bắt đầu.】

【Với lại tụi mình cùng tuổi, nhiều chuyện để , hiểu nhau, quen biết cũng lâu.】

Tôi im lặng.

Chu Xuyên… đây chẳng phải là đang tỏ sao?

2

Nhắc đến Chu Xuyên, cả trường cấp ba Yến Bắc có ai dám bảo không biết cậu ta.

Lúc còn chưa tốt nghiệp, Chu Xuyên chính là nam thần trong mộng của toàn thể nữ sinh, là hình mẫu không thể vượt qua trong mắt đám nam sinh.

Ngoại hình nổi bật, học hành xuất sắc, chuyện gì cũng giỏi. Ít thì sao, không phải khuyết điểm — người giỏi thường hay có điểm riêng mà.

Tôi thì là kiểu người mê trai đẹp chính hiệu.

Từ lần đầu tiên thấy Chu Xuyên lên phát biểu trong buổi chào đón tân sinh viên, tôi đã bắt đầu tìm đủ mọi cách để dò hỏi thông tin về .

Khi biết chưa có , tôi mừng rỡ suốt mấy ngày trời. Chẳng phải cơ hội đang nằm ngay trước mắt tôi sao?

Chưa kịp triển khai “ba mươi sáu kế theo đuổi nam thần”, Chu Xuyên đã tốt nghiệp. Liên lạc giữa hai người cũng cắt đứt, mối đơn phương của tôi còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.

Tin nhắn trên điện thoại dừng lại ở câu “tuổi tác tương đương”, tôi cứ đọc đi đọc lại câu ấy, trong lòng không ngừng nghiền ngẫm — có phải ý tôi đang nghĩ là… cái ý đó không?

Nếu đúng thật thì quá đột ngột rồi! Mấy năm đại học rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới khiến Chu Xuyên quay lại tìm tôi mấy câu này?

Tôi suy nghĩ một lúc, gõ một dòng tin, vừa chuẩn bị gửi thì màn hình bật ra thông báo chuyển khoản.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Chín lần.

Mười lần.

Tôi ngẩn người.

Chớp mắt vài cái, còn lấy tay dụi mắt nữa.

Một, mười, trăm, nghìn…

Vạn!?

Năm vạn hai!?

Mà lại tới mười lần!?

Tôi im lặng xóa dòng tin nhắn vừa gõ, nhập lại một câu: 【Anh bị hack tài khoản rồi hả?】

【……】

Tôi có sai à? Nếu có người đã mất liên lạc từ lâu bỗng dưng quay lại nhắn mấy câu khó hiểu, còn chuyển cả trăm ngàn tệ, ai mà không nghi có vấn đề?

【Trác Ngôn, là , Chu Xuyên đây.】

Xì, thì tôi phải tin chắc? Tưởng tôi dễ bị lừa lắm sao?

Tôi quay người ngồi xuống ghế sofa, tay gõ nhanh một tin nhắn:

【Ồ, là học trưởng à, một câu nghe thử xem.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...