Chu Xuyên bị tôi đụng đến loạng choạng, bước hẳn lên phía trước một bước.
Tôi theo phản xạ giơ tay ra đỡ lại từ phía sau — vị trí tay có hơi… kỳ quái một chút.
Nhanh chóng rụt tay lại khỏi eo , tôi ngượng ngùng :
“Xin lỗi, không sao chứ?”
Chu Xuyên như không để ý đến tác vừa rồi của tôi, chỉ quay đầu lại khẽ :
“Không sao.”
“Ô, em là Trác Ngôn phải không?”
Tôi nghiêng người sang một bên , mới thấy phía trước Chu Xuyên là một thầy giáo tóc đã điểm bạc.
“Thầy Triệu, là thầy à?”
Thầy Triệu vốn đã nghỉ hưu, sau này mời về dạy lại. Năm lớp 10 thầy từng dạy tôi môn Vật Lý, đến lớp 11 phân ban thì hầu như không còn gặp nhau nữa.
Thầy Chu Xuyên, rồi lại tôi, cuối cùng giơ tay chỉ vào Chu Xuyên:
“Tôi bảo sao cậu lại về đại diện học sinh ưu tú, thì ra là có tư tâm!”
Chu Xuyên thầy với ánh mắt bất đắc dĩ, cũng không phản bác:
“Thầy à, em về đây cũng là để thăm thầy mà.”
Thầy Triệu hừ nhẹ một tiếng:
“Thăm tôi hay thăm người khác, trong lòng cậu rõ nhất. Thôi đi đi, đừng trễ giờ ăn trưa.”
Tôi Chu Xuyên, tò mò không biết và thầy đang úp úp mở mở cái gì.
Nói kiểu gì mà cứ như đang cố giấu chuyện gì đó không cho ai biết .
Chu Xuyên quay sang hỏi tôi:
“Muốn ăn gì không?”
“Em ăn sáng rồi, giờ vẫn chưa đói.”
Thật sự không phải tôi cố từ chối hẹn ăn với Chu Xuyên đâu — mà mới mười một giờ, bữa sáng còn chưa tiêu hóa xong, tôi thực sự không nuốt nổi gì lúc này cả.
8
Chu Xuyên dẫn tôi đến một quán cà phê.
Tôi khuấy nhẹ cốc cà phê, ngước hỏi:
“Anh có chuyện muốn với em là chuyện gì?”
Chu Xuyên chạm vào ánh mắt tôi rồi lại vội vàng né tránh, đáp khẽ:
“Cũng không có gì… chỉ là… ta đối xử với em tốt chứ?”
Anh ta? Ý là… Trác Ngôn?
“Tôi nghĩ là hiểu lầm rồi. Tôi chưa có trai.”
Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ ra đủ cách để giải thích quan hệ với Trác Ngôn, lúc đối diện với Chu Xuyên, tôi lại chọn cách thẳng thắn nhất.
Nghe tôi xong, bàn tay Chu Xuyên đang cầm cốc cà phê khựng lại, một giọt cà phê sóng sánh tràn ra, rơi xuống áo sơ mi trắng của .
Chu Xuyên dường như không để ý, chỉ lặng lẽ tôi chăm , như thể muốn xác định xem tôi thật hay không.
Tôi bật , :
“Tôi không có trai. Không biết nghe từ đâu ra là tôi có, cái đoạn phỏng vấn sau khi thi xong ấy, người đàn ông xuất hiện trong video đó là trai tôi, không phải trai.”
Chu Xuyên sững người, rồi sắc mặt trắng trẻo của dần ửng đỏ — chắc là đang nhớ lại những gì mình từng nhắn qua WeChat hôm đó.
Anh vội đặt cốc cà phê xuống:
“Xin lỗi… không biết đó là trai em… Cái… cái chuyện hôm đó em đừng để trong lòng nhé, không có ý gì khác đâu.”
Trong ấn tượng của tôi, Chu Xuyên luôn là kiểu người “núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc”, rất khó thấy biểu cảm phong phú như bây giờ.
Tôi tuy chưa từng ai, tiểu thuyết cảm và phim ngôn thì đã xem không ít, lý thuyết cũng gọi là biết kha khá.
Chẳng qua không rõ giờ áp dụng “ba mươi sáu kế theo đuổi nam thần” có còn kịp không.
Dựa theo hiểu biết của tôi về Chu Xuyên, nếu ấy đã có , chắc chắn sẽ không với tôi mấy lời như thế.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm trong lòng: lần trước do tôi chuẩn bị quá lâu, đợi đến khi sẵn sàng thì người ta đã tốt nghiệp mất rồi.
Lần này, chi bằng cứ tấn công thẳng luôn.
Nhìn kiểu Chu Xuyên này, có vẻ kinh nghiệm đương cũng chẳng hơn tôi là mấy.
Tôi thử thăm dò:
“Anh có chưa?”
“……”
“Chưa có.”
9
“Phụt hahaha, không không, Trác Ngôn à, cậu tớ chết mất thôi. Cậu gọi hỏi người ta có chưa là ‘thăm dò’ á? Hahaha, sao tớ lại có một người dễ thương thế này chứ!”
Tôi hối hận rồi. Biết tôi đã không kể cái chuyện mất mặt này cho Giản Lâm.
Bạn thân á? Chỉ giỏi chọc vào tim tôi chứ chẳng giúp nghĩ cách gì cả.
Tôi ủ rũ gục xuống bàn:
“Cậu đừng nữa không, giúp tớ nghĩ xem giờ phải sao để vớt vát lại nè.”
“Cậu còn định vớt vát? Khó rồi đó, cưng ơi!”
Giản Lâm nghĩ một lúc rồi :
“Nhưng mà nghe cậu kể lại, tớ thấy nam thần của cậu chắc cũng chẳng hơn gì cậu đâu. Cậu không cần ngại, rõ ràng người ta muốn cậu cân nhắc mà, còn chuyển khoản cho cậu nữa. Thì cậu cân nhắc thử đi.”
Rút kinh nghiệm lần trước “toang” quá nhanh, lần này tôi quyết định nghe theo quân sư cảm:
“Cân nhắc kiểu gì cơ?”
Giản Lâm giơ ngón tay ra đếm từng cái:
“Hẹn ta đi ăn, đi xem phim, hẹn gì cũng hết!”
“Nhưng mà hình như ấy về trường rồi, giờ không có ở đây.”
Giản Lâm khoanh tay lại, nhắm mắt mơ màng tưởng tượng điều gì đó:
“Vậy thì nhắn hỏi khi nào ấy quay lại, bảo ấy báo trước, rồi cậu lấy cớ ‘đón gió’ mời ấy ăn một bữa. Ăn xong thì rủ đi xem phim. Xem phim xong cũng khuya rồi, tiện thể ấy đưa cậu về nhà luôn.”
Tôi hơi nghi ngờ kế hoạch của Giản Lâm mà hiện giờ cũng chẳng có quân sư nào khác, đành nghe theo .
Tôi lôi điện thoại ra, mở khung chat với Chu Xuyên, soạn đi soạn lại mấy lần vẫn không ưng ý, cuối cùng đành buông tiếng thở dài.
Giờ tôi mới thấm thía một điều: học lý thuyết giỏi đến đâu cũng không bằng một lần thực chiến.
Tôi tắt màn hình, đặt điện thoại xuống, gục đầu lên bàn, hi vọng đập nhẹ vào trán có thể mình thông minh ra chút.
Bạn thấy sao?