6
Tôi cảm thấy, trình độ giảng dạy của Lâm Chu còn tốt hơn cả thầy dạy Vật lý khô khan ở trường.
Và chắc chắn cũng hơn hẳn Phí Hiến.
Đúng , kiếp trước, tôi luôn theo sát Phí Hiến, mang đủ các loại câu hỏi sai tới phiền .
“Phí Hiến, giúp tôi xem Định lý Động năng không?”
“Phí Hiến, tại sao bài toán cuối cùng trong đề Toán tôi mãi không giải ?”
“Phí Hiến, …”
Phiền ch,et đi .
Cũng chẳng trách luôn lạnh nhạt liếc tôi:
“Cậu là đồ ngốc à Giang Hòa? Cái gì cũng không biết.”
Cho đến khi bảo vệ của trường gõ cửa, đứng ở cửa lớp học, tức giận quát tôi và Lâm Chu:
“Hai em học sinh này, buổi tối muộn thế này còn gì ở đây? Tại sao chưa về nhà? Có cần tôi gọi phụ huynh không?”
Lúc đó, tôi và Lâm Chu mới nhận ra đã gần tám giờ tối, trường cũng sắp khóa cửa.
Chúng tôi vội vàng thu dọn sách vở, vừa xin lỗi vừa chạy ra ngoài.
Chạy đến cổng trường, một chiếc xe hơi bóp còi, dừng lại ngay bên cạnh tôi.
Người tài xế hạ cửa sổ xe xuống, gọi tôi:
“Tiểu Hòa.”
Đó là Trương, tài xế nhà tôi.
Thấy tôi về muộn, cố ý lái xe đến đón.
“Lên xe nhanh lên, mẹ cháu còn đang ở nhà chờ ăn cơm đấy.”
Chú Trương trừng mắt tôi, giọng điệu cũng không mấy dễ chịu.
Tôi vội vàng mở cửa xe, trước khi lên xe, tôi quay lại Lâm Chu.
“Lâm Chu, muộn thế này, có cần chúng tôi đưa cậu về không?”
“Không cần đâu. Nhà tôi ở xa lắm, bên Tây Giao, không tiện đường.”
Cậu lại lộ ra vẻ mặt bối rối và nụ gượng gạo:
“Với lại giờ này vẫn còn xe buýt, rất tiện.”
Lâm Chu vẫy tay với tôi, rồi chạy về phía trạm xe buýt.
Tây Giao xa lắm, đi xe buýt cũng phải hơn một tiếng.
Tôi từng đến đó một lần, nơi ấy chưa phát triển hoàn chỉnh, đầy những tòa nhà cũ kỹ, nhà cấp bốn, r,ác rư,ởi chất đống trên mặt đất.
Tôi gọi lớn:
“Lâm Chu!”
Cậu quay đầu lại.
Tôi hỏi cậu:
“Cậu biết tên tôi là gì không?”
Dưới ánh đèn đường, gương mặt cậu hơi ửng đỏ.
Tôi :
“Tôi tên Giang Hòa. Giang trong ‘củ gừng’, Hòa trong ‘cây lúa’. Nhớ kỹ nhé!”
7
Mặc dù tôi đã xuyên không, kiến thức văn hóa cấp ba thì lại chẳng xuyên theo cùng.
Đây là một điều rất đau khổ.
Thêm vào đó, bản thân tôi vốn dĩ là học sinh trung bình, thành ra cuối tuần chỉ còn cách cắm mặt vào bàn học, lật sách giáo khoa cấp ba ra nghiền ngẫm.
Tôi chăm sách, trong đầu cứ như một nồi cháo hỗn độn.
Thật sự rất nhớ cách Lâm Chu giảng bài hôm đó, vừa rõ ràng vừa dễ hiểu.
Tôi lấy điện thoại ra, vào nhóm lớp tải bản cập nhật danh bạ, tìm số của Lâm Chu rồi bấm gọi.
Cậu ấy bắt máy rất nhanh.
“Bạn Lâm Chu?”
“Giang Hòa?” Cậu ấy ngập ngừng hỏi lại.
Tôi bật :
“Tôi đang bài, bỗng nhớ ra cậu, gọi để phiền, không quấy rầy cậu chứ?”
Chúng tôi trò chuyện về rất nhiều thứ.
Từ các thầy nghiêm khắc nhất lớp, đến những thầy hơi thiên vị, thậm chí cả những câu chuyện kỳ lạ về ngôi trường mà cậu ấy chưa từng nghe qua.
Lâm Chu luôn tỏ ra hào hứng, đôi lúc còn cùng tôi cảm thán một cách đầy phóng đại.
Cậu thực sự rất giỏi chiều theo câu chuyện của tôi, khiến tôi thỏa mãn cơn “khát” kể lể.
Cậu ấy thật sự là một chàng trai rất dịu dàng.
Nhưng tại sao tôi lại không nhớ ra, trước đây mình từng có khoảnh khắc nào gắn bó với cậu ấy nhỉ?
Chúng tôi trò chuyện rất lâu, đến khi tôi cúp máy, trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu.
Tôi mở Facebook lên xem tin tức và phát hiện một điều bất ngờ:
Phí Hiến vừa đăng một dòng trạng thái hiếm hoi.
“Nay ôn lại một số kiến thức Vật lý, thấy thu hoạch khá nhiều.”
Kèm theo đó là một bức ảnh góc nhỏ của quyển bài tập Vật lý.
Bên dưới là hàng loạt lượt thích và bình luận.
“Cậu học thần còn học, để cho bọn tớ sống nữa không?”
“Học Vật lý vui thế hả? Bảo tớ cách bài với!”
“Chỉ sợ lần tới kiểm tra lại giành vị trí đầu bảng thôi!”
Lâm Chu chưa chuyển đến lớp tôi, Phí Hiến chính là “vua không ngai” trong lớp, điểm số vượt xa người thứ hai.
Nhưng từ khi Lâm Chu xuất hiện, vị thế đó bắt đầu lung lay.
Hai người họ có thể coi là “học thần đối đầu” trong mắt cả lớp, ai cũng mong thấy cảnh hai người “đấu trí đấu lực” với nhau.
Nhưng thật buồn , trong ký ức của tôi, số câu mà Phí Hiến và Lâm Chu từng với nhau, có lẽ không quá mười câu.
Quan hệ của hai người, thực sự chẳng đáng gọi là thân quen.
8
Tôi đã phiền Lâm Chu quá nhiều, nên cũng thấy khá ngại.
Buổi tối, tôi đi vào bếp, lục lọi một chút nguyên liệu, rồi nướng một hộp bánh quy để tặng cậu ấy quà.
Trước đây, tôi rất hay mày mò mấy món đồ nho nhỏ như thế này.
Tôi thường mang những chiếc bánh hay món tráng miệng tự cho Phí Hiến thử.
Nhưng ở kiếp trước, có lần tôi vô thấy trong ngăn kéo văn phòng của ấy những chiếc bánh tôi từng tặng.
Anh chỉ ăn có một chiếc, còn lại đều bỏ đó, thậm chí có cái đã mốc meo.
Tôi mới biết, thực ra ấy không thích những món quà tôi .
Mẹ nghe thấy tiếng , liền xuống bếp xem tôi đang gì.
“Bày vẽ cái gì đấy nữa? Mẹ bảo rồi, Phí Hiến không thích mấy thứ này, con đổi món khác không?” mẹ cau mày .
“Ai bảo là con cho Phí Hiến chứ? Con tặng học mới!” Tôi ngẩng cao đầu, trả lời dõng dạc.
Thật cứng rắn!
Mẹ ngạc nhiên tôi, cứ xuýt xoa rằng tôi đổi tính rồi.
Hôm sau, giờ ra chơi, tôi quay người lại và đặt hộp bánh quy lên bàn của Lâm Chu.
Cậu ấy cẩn thận mở hộp ra, đôi mắt bỗng sáng rực lên.
Có chút ngạc nhiên, vui sướng, và cả một chút bối rối…
Cậu ấy :
“Bạn Giang Hòa, là người đầu tiên bánh quy tặng tôi đấy!”
Thật tốt, cảm giác người khác công nhận công sức lao thật là tuyệt.
Đúng lúc đó, Phí Hiến ôm một chồng bài kiểm tra từ phòng giáo viên đi ra.
Anh ta đi ngang qua dãy bàn của chúng tôi, bất chợt dừng chân lại, vào hộp bánh rồi thốt lên một câu khó hiểu:
“Cậu bánh này à?”
“Hả?”
Tôi và Lâm Chu đều giật mình khi thấy ta xuất hiện như ma quỷ.
Phí Hiến chằm chằm hộp bánh, một lúc lâu mới buông một câu kỳ lạ:
“Giang Hòa, chẳng phải cậu từng sẽ không tùy tiện tặng đồ mình cho người khác sao?”
Tôi gãi đầu.
Trước đây, khi còn đuổi theo ta, đúng là tôi có như .
“Phí Hiến, ngoài cậu ra, ai cũng đừng mơ ăn đồ ngọt do tôi !”
Đúng là não mà, sao tôi lại thế chứ?
Thật xấu hổ, tôi cúi đầu, không muốn gì với ta.
Thấy tôi không để ý, Phí Hiến chuyển sang chuyện với Lâm Chu.
“Nghe học rất giỏi Vật lý?” Anh đặt chồng bài kiểm tra xuống bàn, như thể tiện miệng tìm một chủ đề để hỏi.
Lâm Chu khiêm tốn lắc đầu:
“Không có đâu, chỉ ở mức bình thường thôi.”
“Đừng khiêm tốn như .” Phí Hiến rút một tờ bài kiểm tra ra từ chồng bài, đưa cho Lâm Chu:
“98 điểm, cao lắm rồi đấy. Đây là bài kiểm tra nhập học của cậu, vừa rồi tôi qua phòng giáo viên lấy bài kiểm tra lần trước, tiện thể lấy giúp cậu.”
Tôi tò mò ghé mắt .
Ngoài bài toán cuối cùng bị trừ điểm một chút, thì tất cả đều đạt điểm tối đa.
Phí Hiến chỉ vào câu bị trừ điểm:
“Đây là đề thi Olympic, thử suy nghĩ thêm xem.”
Kiếp trước, Phí Hiến luôn đến lớp học thêm bên ngoài để chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Vật lý. Cuối cùng, ta giành giải và cộng điểm trong kỳ thi đại học.
Thấy tôi chăm lắng nghe, ta bất ngờ gõ nhẹ vào trán tôi một cái.
“Giang Hòa, cậu có hiểu không đấy?”
Tôi tức giận lườm ta:
“Cậu đừng coi thường người khác quá, tôi cũng biết tiến bộ mà!”
Anh ta bật , nụ có chút dịu dàng.
“Cuối tuần sao không tới thư viện? Chẳng phải là muốn tôi giảng bài sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe ta câu đó.
Nhưng…
Tôi lắc đầu:
“Tôi không biết thì hỏi Lâm Chu là rồi, cậu ấy ngồi ngay sau tôi.”
Sắc mặt của Phí Hiến thoáng cứng đờ.
Anh tôi, rồi lại Lâm Chu, không gì, lạnh lùng ôm chồng bài kiểm tra bỏ đi.
Đi vài bước, quay đầu lại, lạnh nhạt với tôi:
“Giang Hòa, thứ Bảy tuần sau là tiệc mừng của Thi Mộng, cậu nhớ nể mặt đến nhé?”
Buổi tiệc mừng của Hà Thi Mộng là một bước ngoặt thay đổi tất cả.
Thi Mộng là một học sinh nghệ thuật, cầu về điểm văn hóa không cao, chỉ cần thi năng khiếu đạt chuẩn là gần như có trường nhận.
Ở kiếp trước, ấy đã phát huy vượt xa mong đợi.
Một vài trường múa tốt đã gửi lời mời đến ấy.
Đây quả thực là một niềm vui lớn.
Bố của Hà Thi Mộng đã mời một bàn tiệc tại một khách sạn năm sao và còn đặc biệt cho ấy nghỉ hai ngày, cho phép ấy mời bè ra ngoài chơi một chút.
Điều kiện là: không qua đêm.
Không trách bố ấy đặt ra cầu này, vì ấy thường chơi rất nhiều, quen đủ loại bè từ ba giáo đến chín lưu.
Hà Thi Mộng đặt một phòng suite sang trọng ở KTV, tôi cũng có mặt ở đó lúc ấy.
Bạn thấy sao?