1
Sau khi ta ch,et, thần thức không hề tiêu tán, mà bị giam trong địa cung xây riêng cho ta.
Khi địa cung lần nữa mở ra, thời gian nơi đây cũng bắt đầu trôi chảy trở lại.
“Chúng tôi rốt cuộc cũng tìm lăng mộ của hậu đệ nhất Đại Ân rồi!”
Từng tốp khảo cổ học gia ùa vào, bọn họ bưng máy quay, vừa quay vừa phát sóng trực tiếp toàn cảnh địa cung.
Thanh âm quen thuộc với giọng quê hương ta có phần ngẩn ngơ.
Đã lâu lắm rồi, ta chưa từng nghe lại tiếng phổ thông.
“Tiểu Triệu, mau ghi lại, ngày 27 tháng 10 năm 3024 sau Công nguyên, đội khảo cổ cuối cùng cũng phát hiện địa cung của hậu đệ nhất Đại Ân, người từng bị thất lạc hơn ba ngàn năm. Lần phát hiện này, có lẽ sẽ giúp chúng ta khai mở ba bí ẩn lớn nhất trong lịch sử Đại Ân!”
Nghe , đầu óc ta rối loạn.
Năm 3024 sau Công nguyên à? Trước khi ta xuyên không, là năm 3010.
Không biết có thể nghe ngóng tin tức gì về cha mẹ ta từ miệng bọn họ không?
Nghĩ đến đó, lòng ta dâng trào một cảm khó tả.
Thế cơn kích ấy nhanh chóng bị lý trí dập tắt.
Dù chỉ cách mười năm thì đã sao?
Ta đã là một hồn ma ch,et hơn ba ngàn năm rồi.
Ta còn có thể gì đây?
Ta chẳng thể gì cả.
Tiểu Triệu là một nhỏ mập mạp, mang theo nét non nớt mới rời ghế nhà trường.
Cô ta cũng rất kích .
Vừa cầm máy quay ghi hình, vừa phổ cập kiến thức cho khán giả đang xem trực tiếp.
“Đại Ân có lịch sử tám trăm năm, là một trong những triều đại lâu đời nhất của quốc gia ta. Nhưng ghi chép về Đại Ân lại không nhiều, phần lớn hiểu biết về nó đều đến từ tiểu thuyết và diễn nghĩa hậu thế.
“Trong số đó nổi bật nhất chính là hậu đệ nhất Đại Ân.
“Nghe đồn vị hậu này tàn độc vô cùng. Tương truyền vào năm 110 trước Công nguyên, nàng từng thiêu sống mười vạn dân thường không vũ khí ở Lệ Thành để mua vui.”
Lời Tiểu Triệu khiến tâm trí ta bỗng trôi xa.
Ta cũng nhớ chuyện đó.
Nhưng sự thực không phải như .
Không có mười vạn người, chỉ có ba trăm.
Cũng chẳng phải thiêu sống bách tính.
Năm ấy Lệ Thành bùng phát đại dịch, người ch,et tăng theo từng ngày. Để ngăn chặn lây lan lần hai, ta đành cho người đưa th ,i th ,ể đi thiêu h,uỷ.
Thế dân chúng thời ấy coi trọng lễ nghi tang lễ, cho rằng “tử giả như sinh”, thiêu x ,ác chẳng khác nào đoạn tuyệt đường luân hồi.
Tiếng khóc mắng và biển lửa ngút trời hôm ấy như vẫn còn trước mắt.
Họ mắng ta: “Lục Chiêu, ngươi là hồng nhan họa thủy! Ngươi ch,et cũng không yên! Nhất định sẽ bị trời !”
2
Giọng Tiểu Triệu kéo ta trở về.
“Hồng nhan họa thủy? Có lẽ đúng ! Nhưng ta kể cũng chỉ là truyền thuyết, không có chứng cứ sử liệu xác thực, chỉ để trò chuyện với các bảo bảo trong livestream thôi.
“Mà thật ra, Đại Ân rất căm hận vị hậu này. Mọi ghi chép về nàng trong sử sách đều bị xoá bỏ.
“Chỉ có quyển dã sử ‘Đại Ân bí văn’ còn lưu lại một hai câu, rằng hậu họ Lục, tên Chiêu, từng là hoàng hậu thứ hai của Ân Lệ Đế.
“Trước khi phát hiện địa cung này, chúng ta đều nghĩ hậu là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết đời sau.”
Tiểu Triệu vừa đào vừa giải thích trước ống kính máy quay.
Ta cũng ngồi bên cạnh nàng, thấy dòng bình luận trực tiếp:
【Thật sự muốn biết hậu ch,et thế nào, trong “Đại Ân diễn nghĩa” bảo là bị bán xuống rãnh nước ch,et đói, không biết thật không nữa.】
【Đã là tiểu thuyết rồi, sao thật . Tôi thì tò mò hơn về mối quan hệ giữa hậu và vị hoàng hậu đầu tiên của Ân Lệ Đế. Không phải nhiều học giả đoán rằng bà hoàng hậu đó bị hậu b,óp ch,et sao?】
【Ba bí ẩn lớn của Đại Ân: Cái ch,et của hoàng hậu đầu tiên, hậu Lục Chiêu đã tội gì mà bị xoá khỏi lịch sử, vì sao Ân Lệ Đế không có con nối dõi? Dù hậu thế phê phán thế nào, Lục Chiêu cũng là người đã giúp Đại Ân duy trì thêm hai trăm năm nữa.】
【Nhưng Lục Chiêu cũng là hồng nhan họa thủy đấy thôi! Nếu không thì sao Ân Lệ Đế lại cưới một nữ nhân hơn mình mười lăm tuổi? Không có nàng, e là nhiều trung thần cũng không ch,et, Đại Ân cũng không suy sụp đến mức hai trăm năm sau không còn người dùng .】
【Chưa kể, có học giả còn nghi ngờ Ân Lệ Đế vô hậu là do Lục Chiêu . Nói nàng không thể sinh con, để giữ địa vị nên đã hạ thuốc tuyệt tử cho Ân Lệ Đế!】
Những dòng bình luận tua qua nhanh chóng khiến ký ức ta ùa về ba ngàn năm trước.
Lúc ấy, Ân Lệ Đế còn là một hài nhi mới sinh.
Đại Ân rối loạn, tiên đế đột ngột băng hà mà không để lại con nối dõi, mọi hy vọng đều dồn cả vào thai nhi trong bụng hoàng hậu.
Nàng đặt đứa trẻ sơ sinh vào vòng tay ta, nước mắt rơi lã chã:
“A Chiêu, tương lai Đại Ân… giao cả cho muội.”
Ta run rẩy ôm lấy đứa bé .
Bên ngoài điện, mưa dầm dề, các đại thần trong triều vận triều phục đỏ quỳ phủ phục dưới nền đá lạnh.
Ta bước ra khỏi đại điện nồng mùi huyết khí, giơ cao đứa bé trong tay, cao giọng :
“Hoàng hậu nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử! Đại Ân kế tục có người!”
Chín hồi chuông vang vọng, hoàng hậu bệnh yếu cũng lặng lẽ qua đời giữa cơn mưa miên man.
3
Bỗng nhiên, Tiểu Triệu dường như phát hiện điều gì đó.
Nàng kêu lên đầy kinh ngạc, dòng bình luận cũng bùng nổ.
Ta định thần kỹ.
Đó là quyển nhật ký ta từng viết năm xưa.
“Giáo sư! Em hình như tìm thấy bút ký của hậu đệ nhất Đại Ân rồi!”
Tiểu Triệu vô cùng kích .
Dòng bình luận cuộn nhanh như gió:
【Đùa gì thế! Sao tôi thấy góc dưới bìa quyển sách đó lại là chữ giản thể?!】
【Không phải mắt tôi hoa đâu nhé, tôi cũng thấy là chữ giản thể thật.】
【Chẳng lẽ là hàng giả thời hiện đại? Không thì sao lại có chữ giản thể ? Văn tự thời Đại Ân ta đã khai quật từ mấy chục năm trước rồi mà.】
Giáo sư thận trọng đón lấy.
Tay ông ta khẽ r,un r,ẩy, thấy rõ hai chữ “Lục Chiêu” nơi bìa sách.
Đó là quyển nhật ký ta viết để tự nhắc mình không bị đồng hóa sau khi xuyên không.
Trang đầu viết:
【Hôm nay là ngày đầu tiên ta xuyên không đến đây.
Ta không biết vì sao ta lại đến thời đại này.
Ta chỉ muốn về nhà, nơi này thật sự quá kh ,ủng kh ,iếp.
Hôm nay ta vừa tận mắt thấy một tiểu cung nữ vì vỡ bình hoa mà bị ch ,ặt mất đôi tay.
Bà vú : đó là cái giá của sự vụng về.
Nếu không lanh trí, kết cục của nàng ấy cũng là kết cục của ta.
Hu hu hu… ta muốn về nhà, ta nhớ mẹ.
Giá như ngủ một giấc rồi tỉnh lại có thể về nhà thì tốt biết bao.
Phải rồi, ta có nên ghi lại địa chỉ nhà không?
Lỡ lúc ấy ta quên đường về thì nguy to!】
Khi ấy ta chỉ vừa tốt nghiệp trung học, dù bị dọa sợ ngay từ đầu khi vừa đến, vẫn còn rất ngây thơ.
Ta luôn tin rằng… sẽ có người từ trên trời rơi xuống, đưa ta về nhà…
Chữ giản thể viết ngay ngắn hiện rõ trước mắt tất cả mọi người.
【Không đấy chứ? Xuyên không chẳng phải chỉ là trò trong tiểu thuyết thôi sao?】
【Viết chi tiết thế này, còn có cả địa chỉ thật nữa chứ.】
【Chỉ mình tôi thấy rợn người sao? Nếu chuyện này là thật… thì nàng ấy đã phải trải qua bao nhiêu đ ,au kh,ổ, mới trở thành hậu đệ nhất như chứ!】
Bình luận trôi đi quá nhanh, đến mức ta gần như không kịp đọc.
【Tôi vừa tra thử địa chỉ này… quả thật là thật đấy! Mà nhà đó mười năm trước có một con mất tích, hoàn toàn trùng khớp với nhật ký này!】
Chỉ là… dòng bình luận ấy nhanh chóng bị nhấn chìm bởi vô số bình luận khác.
Không một ai để ý đến.
4
Quyển nhật ký khai quật từ địa cung này, vượt xa khỏi mọi tưởng tượng của thế nhân.
Có người mong rằng, đây chỉ là một trò ác ý.
Có người lại cho rằng, đây là phát hiện mang tính lịch sử trong giới khảo cổ.
Lại có người, bắt đầu dò xét tính chân thực của từng dòng ghi chép trong đó.
Tiểu Triệu run rẩy lật sang trang thứ hai.
Vẫn là chữ giản thể.
…
Mấy trang đầu toàn ghi lại những ngày tháng ta sống sau khi xuyên không.
Tiểu Triệu lật nhanh, rốt cuộc cũng thấy đoạn khác lạ hơn:
Ngày thứ mười sau khi xuyên đến đây, ta phát hiện mình đã tới… Đại Ân trong lịch sử!
Trời ơi, chẳng phải nơi đây là quê hương của hậu đệ nhất thiên hạ – Lục Chiêu – và vị bạo quân truy thụy là “Lệ” kia ư?
Ta phải ghi lại hết thảy. Ta thực sự chứng kiến lịch sử vận hành rồi!
Nếu trở về, nhất định phải viết một bài luận thật hoành tráng. Một bài nhỏ thôi, lấy học bổng chắc như đinh đóng cột.
Dùng niên đại công nguyên mà , hẳn bây giờ là trước Công nguyên. Năm Công nguyên đầu tiên còn chưa đến. Giờ đây chắc là ngày 21 tháng 10 năm 221 TCN.
Chỉ tiếc, khi ấy ta hoàn toàn không hay biết… bản thân đã bị cuốn vào một cơn lốc lịch sử, không còn đường thoái lui.
…
Trong lúc Tiểu Triệu lật qua từng trang giấy, dòng bình luận trên sóng trực tiếp bỗng rơi vào yên lặng.
【Ta thật sự hy vọng đây chỉ là trò . Liệu Lục Chiêu có biết… nàng chính là hậu bị nguyền rủa không chết yên thân trong sử sách chăng?】
【Tàn nhẫn quá rồi… Nếu là ta rơi vào hoàn cảnh đó, hẳn ta đã sụp đổ từ lâu…】
Nhìn thấy những lời an ủi này, ta khẽ :
“Thật ra… ta cũng không khổ sở gì nhiều. Chỉ là… có hơi mỏi mệt thôi.”
Chỉ tiếc, chẳng ai nghe lời ấy.
Bỗng, Tiểu Triệu đứng bật dậy, lớn:
“Giáo sư! Có người tìm cha mẹ của Lục Chiêu rồi!”
Bạn thấy sao?