7
“Nhưng tôi nghĩ… Lục Chiêu chắc chắn không phải loại người như thế.”
Giọng Tiểu Triệu vang lên, kéo tôi ra khỏi hồi tưởng.
Cô ấy tiếp, dứt khoát và đầy :
“Có thể hôm nay… chúng ta sẽ chứng kiến lịch sử bị viết lại. Những gì mà người đời từng biết về Lục Chiêu, có lẽ đều là sai lầm.”
Không biết từ lúc nào, cha tôi đã ngắt kết nối livestream.
Nhưng tôi tin… ông vẫn đang xem, vẫn ở đó, dõi theo tất cả.
Tiểu Triệu còn định gì thêm thì bỗng dưng có tiếng giáo sư hét lên từ bên kia:
“Tiểu Triệu! Mau lại đây! Chúng tôi tìm bia mộ của vị hoàng hậu đầu tiên rồi!”
Phòng livestream lập tức bùng nổ.
【Nhanh thế? Có khi nào bia mộ này tiết lộ nguyên nhân cái chết của hoàng hậu đầu không?】
【Tôi thật sự rất muốn biết, Lục Chiêu có thật là người bà ấy không. Đọc nhật ký rồi, tôi bắt đầu nghi ngờ cả cái danh “ hậu” ấy rồi.】
Tôi theo Tiểu Triệu trôi về phía một phòng mộ khác.
Giáo sư chạm tay lên bia mộ, đến mức nước mắt lưng tròng.
“Chúng ta tìm thấy rồi… Cuối cùng cũng tìm rồi! Cả đời nghiên cứu Đại Ân… rốt cuộc cũng bù đắp phần lịch sử thiếu sót này!”
Tiểu Triệu cũng ghé lại xem.
Tên người ghi trên bia là: Lục Chiêu.
【Cái gì ?! Không phải Lục Chiêu và vị hoàng hậu đầu tiên như nước với lửa sao? Bia mộ chẳng phải nên do người thân nhất viết à?】
【Thật không thể tin nổi! Lịch sử triều Ân chắc sắp bị viết lại rồi.】
【Có ai đọc bia mộ ghi gì không?】
【Tôi là nghiên cứu sinh sử học Đại Ân, dù hiện tại có cảm giác công sức mấy năm qua đều đổ sông đổ bể, vẫn lên giải thích chút cho mọi người:
Vị hoàng hậu đầu tiên của Doãn Lệ Đế là con cả của dòng họ họ Thôi ở Thanh Hà, tên là Thôi Tử Uyên.
Bà ấy gả cho hoàng đế khi mới mười lăm tuổi.
Bia mộ ca ngợi gia thế và đức hạnh của bà rất nhiều.
Nhưng điều quan trọng nhất là, bia có ghi rõ: bà mất vì trúng độc năm mười chín tuổi.
Đây là lần đầu tiên có văn bản chính thức ghi rõ nguyên nhân cái chết của bà, bị đầu độc, chứ không phải bị Lục Chiêu như lời đồn.】
【Nhưng… tấm bia mộ này là do Lục Chiêu viết mà? Ai dám đảm bảo ấy không cố viết sai để xóa tội cho mình?】
Cuộc khai quật vẫn đang tiếp tục.
Tiểu Triệu cũng tạm gác việc đọc nhật ký, bắt đầu tìm kiếm thêm tư liệu trong căn mộ của Thôi Tử Uyên.
Tôi ngồi xổm xuống đất, đưa tay ra như muốn chạm vào những chữ khắc trên bia.
Dường như vẫn còn nghe thấy tiếng ấy gọi tôi:
“Tỷ A Chiêu, khi nào dẫn muội đi chơi đây?”
Tử Uyên chọn hoàng hậu khi Doãn Tuế Lễ thân chính, do triều thần dâng tấu đề cử.
Xuất thân từ họ Thôi ở Thanh Hà, là con trưởng của thừa tướng Thôi.
Tôi thật sự không hiểu, sao một người như thừa tướng Thôi, kẻ mưu mô đến tận xương tuỷ, lại có thể sinh ra một thuần khiết như .
Cô ấy thích , thích chơi, rất biết suy nghĩ.
Lúc mới vào cung, cả tôi và Doãn Tuế Lễ đều đề phòng ấy.
Một là lo ấy là tai mắt của cha mình.
Hai là sợ ấy phát hiện ra sự thật về thân phận của Doãn Tuế Lễ.
Nhưng dù đề phòng cách mấy… cuối cùng, vẫn không thể ngăn mọi chuyện.
Khi tin tức tôi chém ba trăm tham quan ở Giang Nam truyền về kinh đô, bọn quan lại sợ tôi trở về sẽ tính sổ nên ra tay trước, hạ độc Doãn Tuế Lễ.
Tử Uyên biết chuyện, quỳ xin cha tìm thuốc giải.
Nhưng Thôi thừa tướng sao có thể thật lòng cứu mạng hoàng đế?
Tử Uyên liền uống luôn chén thuốc độc.
Cô ấy : “Nếu cha còn cần con con , thì hãy vì con mà tìm thuốc cứu người.”
Thôi thừa tướng dù có nhẫn tâm, lại thương Tử Uyên nhất.
Nhờ đó, Doãn Tuế Lễ thoát chết.
Sau đó, để bảo vệ ấy khỏi lần ám tiếp theo, Tử Uyên luôn kề cận chăm sóc hoàng đế.
Cũng nhờ thế mà ấy phát hiện ra mọi sự thật.
Cô ấy từng với tôi:
“A Chiêu tỷ, muội không với cha, cũng không với ai khác. Muội biết hết cả.
Muội đã gả cho Tuế Lễ, thì muội là hoàng hậu của nàng ấy, không liên quan gì đến việc nàng là nam hay nữ.
muội nàng, muội sẽ bảo vệ nàng như sinh mệnh của mình.
Nếu họ muốn Tuế Lễ, thì cứ muội trước đi.”
Có lẽ… câu ấy đã ứng nghiệm.
Tử Uyên cuối cùng thật sự vì bảo vệ Tuế Lễ mà chết.
Mang theo tất cả oán hận giữa gia tộc họ Thôi và chúng tôi, cùng chôn vùi nơi đất lạnh.
8
“Nhìn bên này! Có một chiếc hộp gỗ!”
Tiểu Triệu bỗng phát hiện điều gì đó, giọng đầy kích : “Những ai thường xem livestream đều biết, triều Ân là một triều đại cực kỳ coi trọng chuyện quỷ thần. Họ tin rằng ‘sự tử như sự sinh’.
Những chiếc hộp gỗ thế này thường dùng để cất giữ những vật quan trọng nhất lúc sinh thời của người mất.
Biết đâu trong này, chúng ta sẽ tìm lời giải cho những bí ẩn bao lâu nay!”
Cô ấy cẩn thận mở hộp.
Bên trong chỉ có ba món đồ.
Một con dao găm dính máu, là vật mà Thôi Tử Uyên dùng để tự vẫn.
Một chiếc ngọc bội hình phượng, tín vật truyền đời của các hoàng hậu Đại Ân.
Và một phong thư vẫn còn bảo quản nguyên vẹn, di thư mà Thôi Tử Uyên để lại cho chúng tôi.
Thấy vết máu đã khô cứng ấy, ký ức của tôi như bị kéo ngược về đêm tuyết ba nghìn năm trước.
Tuyết phủ trắng trời, gió đập vào cành trúc ngoài điện phát ra tiếng răng rắc, đèn dầu chớp lên một đốm lửa nhỏ.
Tôi khi ấy đang xử lý những bản tấu do Thừa tướng Thôi cầm đầu.
Họ cầu “thanh quân trắc, trảm nịnh thần”, ý muốn tôi.
Tôi vuốt nhẹ mảnh giấy sần sùi, lòng bình tĩnh đến lạ.
Tôi không sợ chết.
Tôi chỉ sợ rằng mình sẽ chết trước khi kịp hết những điều cần .
Trước khi kịp thay đổi cái thời đại đầy tàn khốc này.
Chuyện tham nhũng ở Giang Nam khiến tôi lần đầu cảm nhận nỗi khổ tận cùng của dân đen.
Tôi muốn thay đổi tất cả. Nhưng việc tôi đã đụng vào quyền lợi của cả một lớp thế lực dòng họ.
Đến nửa đêm, cung nữ hớt hải chạy tới báo:
Thái y hoàng hậu không qua khỏi nữa.
Tôi cảm thấy vô cùng hoang đường. Người vẫn đang khỏe mạnh, sao lại không qua khỏi?
Lịch sử chẳng phải từng ghi: hoàng hậu Thôi bị Lục Chiêu hãm sao?
Mà tôi có gì đâu, còn âm thầm sắp xếp rất nhiều người bên cạnh bảo vệ nàng ấy.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ?
Tôi lập tức đến cung, và khi vừa bước vào điện Nghênh Xuân tôi đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Thôi Tử Uyên mặt trắng như tờ giấy, cổ quấn băng vải, máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Thấy tôi, nước mắt ấy lập tức trào ra.
Cô ấy thều thào:
“A Chiêu, muội không ngờ… chính cha muội đã mọi người…”
Không gian trong điện yên lặng đến ngột ngạt.
Tay ấy lạnh buốt, không còn nhiệt độ.
Con dao găm dính máu nằm yên trên sàn.
Cô ấy gắng gượng nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào lặp lại: “Xin lỗi… xin lỗi… là cha muội các tỷ… muội xin lỗi…”
Đến tận giây phút cuối cùng, ấy vẫn chỉ biết lời xin lỗi, chỉ toàn là áy náy.
Lúc Doãn Tuế Lễ đến, Tử Uyên đã ngừng thở.
Người phụ nữ dịu dàng nhất hoàng cung cuối cùng cũng ra đi vào mùa đông năm 197 trước Công nguyên.
Trước khi chết, ấy để lại di thư dặn rằng sau khi mất, Tuế Lễ phải phong tôi hoàng hậu kế vị.
Cô ấy dùng cái chết để đổi lấy sự bình yên cho tôi, và bảo vệ ngai vàng cho hoàng đế.
Tử Uyên đã thay chúng tôi dọn sẵn con đường. Trong thư, ấy viết rất rõ, rằng ấy chọn cái chết là để chuộc tội thay cha mình.
Thế , theo luật lệ lúc bấy giờ, phi tần tự sát là trọng tội. Để có thể an nghỉ, chuyện đêm đó chưa từng bị tiết lộ.
Đ..ọc, full tại Page “Mỗ-i n,gày~ chỉ* muố.n: là,m c;á~ muố,i!”
Tôi cũng giấu bức thư đi, đặt trong hộp gỗ, để chôn cùng ấy như một món vật tuẫn táng.
Sang năm sau, tôi xử trảm ba mươi tham quan đứng đầu là Thừa tướng Thôi.
Và từ đó, cái danh “ hậu tàn sát trung thần” bắt đầu lan truyền.
Tôi bị cuốn theo bánh xe lịch sử, trở thành một phần của nó, không thể quay đầu.
Phòng livestream lại bắt đầu sôi sục.
【Không thể tin ! Hóa ra Thôi Tử Uyên tự sát, mà Thừa tướng Thôi lại là gian thần?! Toàn bộ phần lịch sử tôi học từ trước đến giờ là gì ?!】
【Câu trên: ít ra còn học.】
【Thế nghĩa là Lục Chiêu và Tử Uyên thật ra rất thân thiết, và Tử Uyên rất ủng hộ ấy?】
Tay Tiểu Triệu run lẩy bẩy khi đọc xong bức thư tuyệt mệnh.
Cô : “Đây đúng là khoảnh khắc mang tính lịch sử. Mọi người xem, nét chữ này rõ ràng là của Thôi Tử Uyên.
Mấy năm trước trong một ngôi mộ khác của thời Ân, chúng ta từng khai quật một bức thư pháp do hoàng hậu viết tay.
Chữ viết hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa bức thư này còn có dấu ấn chính thống của hoàng hậu lúc bấy giờ.
Không thể nào là giả .”
【Không chịu nổi nữa, tôi muốn khóc. Cô ấy sống trong một thời đại xa lạ, nghe không hiểu tiếng, không có ai bên cạnh, vẫn phải gắng sống sót, cố gắng thay đổi tất cả, để rồi phát hiện… mọi chuyện không thể đổi thay, mà bản thân cũng chỉ là một mắt xích trong dòng chảy lịch sử.】
【Cô ấy biết trước kết cục của mọi người, biết luôn cả kết cục của chính mình. Biết rõ như thế, vẫn phải bước tiếp về phía cái chết. Tàn nhẫn đến thế là cùng. Trong khi bản thân ban đầu… cũng chỉ là một bé nhỏ.】
【Tôi không dám tưởng tượng, bố mẹ của Lục Chiêu khi xem livestream này sẽ đau lòng đến mức nào. Nhìn thấy những gì con mình từng trải qua họ chắc chắn sẽ muốn mọi cách để kéo ấy trở về.】
Bạn thấy sao?