Hồn Ma Tìm Kiếm – Chương 5

Cô ấy hỏi tôi:

“Chiêu tỷ… có phải là do muội sai không? Có phải là vì muội là nữ nhi mà vẫn đế vương, nên trời giáng tai họa xuống nhân gian để trừng muội không?”

Tôi nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của ấy.

Giống hệt như năm đó, khi tôi lần đầu ôm ấy trong vòng tay mới lọt lòng.

Tôi :

“Không phải như . Đây không phải là thiên .

Cũng không phải ta là tai tinh.

Đây chỉ là cái cớ.

Họ không thể chấp nhận một người phụ nữ nắm quyền,

càng không chịu khi quyền lực của họ bị chia cắt.

Phụ nữ là khởi đầu của sự sống.

Sự sống bắt đầu từ phụ nữ.

Vậy thì thiên mệnh… vốn dĩ nên nằm trong tay phụ nữ.”

Tay áo tôi bị gió thổi tung, như đóa sơn trà nở rộ đến lúc tàn úa.

Tuế Lễ quỳ trước mặt tôi, ngước mắt lên không rời.

Tôi rút thanh kiếm giấu sau lưng, áp lên cổ mình.

Chủ bước về phía hồi kết của cuộc đời.

Tôi dặn ấy:

“Tuế Lễ, sau khi ta chết, đừng chôn cất ta.

Hãy giả vờ căm ghét ta.

Chỉ như , ngai vàng của muội mới thật sự giữ vững.”

Tôi bảo ấy tuyên bố với thiên hạ rằng tôi bị ban rượu độc mà chết.

Hãy để họ dùng tóc che mặt tôi, nhét cám vào miệng tôi, giống như trừng một hậu.

Bằng cách đó, những đại thần không phục mới chịu cúi đầu nghe lệnh ấy.

Tôi còn bảo ấy đừng để lịch sử ghi lại bất kỳ dấu tích gì về tôi.

Tôi sợ… bố mẹ tôi sẽ lần theo sử sách mà tìm ra dấu vết của tôi.

Sợ họ sẽ khóc vì tôi.

Tôi với ấy:

Sau khi ta chết, đừng thu nhặt di thể của ta.

Đừng nghĩ đến ta.

Đừng nhớ đến ta.

Và cũng đừng đau buồn vì ta.

11

Ngày 21 tháng 10 năm 192 TCN

Có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối cùng mình viết nhật ký.

Chị đây chuẩn bị một chuyện lớn.

Tuế Lễ à, chị đã đối xử với em không tệ.

Sau khi chị chết rồi, em nhất định đừng trở thành một bạo quân nhé, hãy một minh quân đi.

Thật ra, mình vẫn rất sợ chết.

Mình nhớ bố mẹ.

Nhớ cả lão Lục nữa.

Không biết mọi người có biết không… Sau khi mình xuyên không, bị rất nhiều người bắt nạt.

Ai cũng bắt nạt mình, chẳng có ai đứng về phía mình cả.

Nếu mọi người còn ở đây, chắc chắn sẽ không để ai mắng mình như .

Mình đâu có gì sai, họ cứ luôn muốn mắng mình.

Chỉ vì mình là con , chỉ vì mình những việc họ không .

Nếu giờ mà ăn thêm lần nữa món cánh gà Coca mẹ nấu thì tốt biết mấy.

Chắc chắn sẽ ngon lắm…

Cầu xin một tấm vé hồi sinh.

Không có cũng không sao.

Không sao cả, chị không sợ bị mắng.

Vì chị… là kiểu người luôn lạc quan!

Lật đến đây, quyển nhật ký đã hết rồi.

Bình luận trên livestream đều im bặt, nghẹn ngào.

Tiểu Triệu khóc không thành tiếng.

:

“Quyển nhật ký này sẽ lưu giữ như một hiện vật văn hóa, chúng tôi sẽ gửi bản sao về cho nhà họ Lục.”

Trong những phút cuối của buổi phát sóng, đội khảo cổ cũng đã tìm thấy địa cung của Doãn Tuế Lễ, vị nữ hoàng đế Đại Ân.

Doãn Tuế Lễ không có con nối dõi, ấy chỉ nhận nuôi một đứa trẻ từ họ hàng bên ngoại.

Sau khi ấy qua đời, người lo hậu sự mới phát hiện ra… ấy là nữ nhi.

Mọi người không thể tin nổi, vị đế vương trị vì họ bao năm qua… lại là một người phụ nữ.

Họ bắt đầu bôi nhọ ấy, xóa sạch công lao của ấy trong sử sách.

Họ viết những lời nhơ nhuốc vào dã sử, phỉ báng cả tôi và ấy.

Nhưng… lịch sử thì vẫn luôn có ký ức.

Sau khi địa cung của tôi khai quật, những sự thật từng bị thời gian che lấp… dần dần lật lại.

Ngày càng có nhiều người đứng ra rõ sự thật.

Lên tiếng vì chúng tôi.

Giúp chúng tôi rửa sạch oan khuất.

Tôi từng nghĩ, khi địa cung mở ra, linh hồn mình cũng sẽ tiêu tan.

Nhưng không.

Tôi vẫn còn đó.

Vẫn ở bên cạnh quyển nhật ký kia… đưa đến viện bảo tàng.

Ngày Thanh Minh năm ấy, viện bảo tàng đóng cửa.

Nhưng lại có hai vị khách đặc biệt bước vào.

Một người chống gậy dò đường.

Một người ôm theo một hộp đựng cánh gà Coca nóng hổi.

Bố tôi run rẩy bước đến bên chiếc tủ trưng bày nhật ký.

Ông :

“Chiêu Chiêu… bố mẹ đến thăm con đây… Mẹ còn món cánh gà con thích nhất nữa… Con thử xem có ngon không?”

Mẹ tôi đã không còn thấy gì, mà tám miếng cánh gà ấy, không cái nào bị cháy khét.

Tôi chẳng thể gì.

Chỉ mẹ nhẹ nhàng đưa tay áp vào mặt kính, như muốn tìm lại một chút hơi ấm nghìn năm trước còn sót lại trong đó.

Mẹ ôm chặt quyển nhật ký vào lòng, giọng run lên vì :

“Chiêu Chiêu ơi… con của mẹ… cuối cùng mẹ cũng tìm con rồi…

Về nhà với mẹ không? Mẹ sẽ không để ai bắt nạt con nữa đâu…”

Tôi dang tay ôm lấy họ qua lớp hư vô.

Họ bật khóc.

Con họ… đã chết từ ba nghìn năm trước.

Họ không có một nấm mồ nào để thắp hương, chỉ có thể đến viện bảo tàng, đứng trước hiện vật lịch sử, để con mình.

Họ đứng ở điểm tận cùng của lịch sử.

Đ/ọc= full tại Page Mỗ?i ngày chỉ-muốn làm_c[á; muố,i

Ngoảnh lại về quá khứ.

Chỉ để tìm lại tương lai đã mất của đứa con nhỏ.

Tiểu Triệu lấy quyển nhật ký ra khỏi tủ kính, đặt vào tay bố mẹ tôi.

Bản sao thì đặt lại trong tủ.

Tiểu Triệu :

“Việc này thật sự không hợp với quy định…”

Giáo sư bên cạnh đáp:

“Quy định là do con người đặt ra.

Nhưng người ta không thể vô cảm.

Đây không phải một món cổ vật vô tri, mà là di vật cuối cùng của con họ.”

Mẹ ôm chặt quyển nhật ký vào lòng.

Giống như cái cách bà từng ôm tôi khi tôi còn đỏ hỏn trong tã lót, rồi lặng lẽ bước ra về.

:

“Chiêu Chiêu, đừng sợ nữa… mẹ đưa con về nhà rồi.”

Bên ngoài viện bảo tàng, trời trong xanh rực rỡ, nắng ấm trải khắp mặt đất.

Tôi khẽ thì thầm:

“Hôm nay trời đẹp thật…”

Đôi mắt mờ đục của mẹ bỗng lấp lánh.

Bà như thấy tôi, gật đầu mỉm :

“Ừ… hôm nay, trời đẹp thật.”

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...