19
Khi Lâm Dự Dao nép vào lòng nũng, lại bị bỏ lại trên núi, bị trận tuyết lở vùi lấp.
Anh chính là người đã tự tay chết đứa con đầu lòng giữa và A Nghi.
Dáng người cao lớn của người đàn ông khụy xuống, sắc mặt xám xịt như tro tàn.
Anh tiếp tục lật xem, lại thấy thứ khiến hoàn toàn sụp đổ và tuyệt vọng hơn —
Đó là một bản báo cáo sảy thai.
Trên đó ghi rõ: thai nhi hơn hai tháng tuổi, do bệnh nhân bị nội thương nghiêm trọng dẫn đến thai nhi ngạt thở, tổn thương bên ngoài nặng ra sảy thai.
“Không… sao lại thế này?”
Bạc Cảnh Sơ bỗng chốc mất hết sức lực, quỳ sụp xuống đất.
Nói cách khác, khi bị Vương Hưng Hòa bắt cóc, A Nghi đã mang thai đứa con của !
Mà ! Vì đứa con trong bụng Lâm Dự Dao – một đứa con của Vương Hưng Hòa –
Lại chết đứa con ruột thứ hai của mình!
“Phụt–”
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng , nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng xóa.
Lục Thành giật mình: “Bạc Cảnh Sơ!”
Anh vội vã chạy đến đỡ lấy người sắp ngã quỵ, “Bạc Cảnh Sơ, cậu sao ?”
Nhưng máu trong miệng người đàn ông không có dấu hiệu ngừng chảy, ngược lại càng tuôn nhiều hơn.
Máu dính lên khuôn mặt điển trai của , bật như kẻ mất trí:
“Bạc Cảnh Sơ à Bạc Cảnh Sơ, đây là cái mà cậu gọi là sẽ mãi mãi đối xử tốt với ấy sao?
Đây là cái gọi là mãi mãi che chở ấy, đôi mắt thay ấy sao?”
“Người tổn thương ấy là cậu.
Người đẩy ấy vào hiểm cảnh là cậu.
Người khiến ấy sống trong bóng tối cũng là cậu…”
Anh cúi đầu, trán chạm xuống mặt đất lạnh buốt, dập đầu từng cái một.
“A Nghi, xin lỗi em.”
Lục Thành đứng một màn này, vành mắt cay xè. Cặp đôi nhau tha thiết thuở thiếu thời, sao lại đi đến bước đường không thể quay đầu, âm dương cách biệt như hôm nay?
Từ biệt thự đột nhiên lao ra một bóng người điên cuồng, hét lên chạy về phía Bạc Cảnh Sơ.
Phía sau là mấy bác sĩ cầm theo kim tiêm và dao mổ.
Lâm Dự Dao tóc tai bù xù, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt đã lem nhem, thành từng mảng hỗn độn.
“Bạc Cảnh Sơ! Anh không thể đối xử với em như !” “Em thật lòng với mà…”
Cô ôm lấy ống quần Bạc Cảnh Sơ, “Anh quên rồi sao? Anh từng người nhất là em, còn đặt tên cho con của chúng ta, nó còn từng đạp nữa mà!”
Một cái tát giáng mạnh lên mặt , cắt đứt chuỗi lời lảm nhảm.
“Lôi ta ra ngoài, vứt vào tuyết.” Bạc Cảnh Sơ gầm lên.
“Nỗi đau A Nghi từng chịu, ta cũng phải nếm trải cho bằng .”
Lâm Dự Dao ngã sấp mặt xuống đất, lau đi vết máu bên môi, bỗng bật như điên dại:
“Bạc Cảnh Sơ, đổ hết mọi chuyện trước kia lên đầu tôi sao?
Người ấy đâu phải tôi, là !
Là đã cho tôi quyền tổn thương ấy, là thái độ của ngầm đồng ý để tôi .
Bây giờ ấy chết rồi, tất cả là do ra!”
Lục Thành trơ mắt sắc mặt Bạc Cảnh Sơ ngày càng tái nhợt, gần như trong suốt.
Anh cau mày hét lên: “Còn đứng đó gì? Kéo ta đi!”
Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Bạc Cảnh Sơ ngơ ngác đưa tay ra, đón lấy một bông tuyết trong suốt rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi.”
Anh dựa vào vai Lục Thành, khẽ thì thầm:
“Lục Thành, tôi nhớ ấy quá.” “Cô nhỏ đó còn giận tôi, đến một lần cũng không thèm vào giấc mơ gặp tôi.”
Anh nở một nụ còn khó coi hơn cả khóc: “Ông trời , dù tôi có chết để tìm ấy, thì nơi tôi đến cũng chỉ là A Tỳ địa ngục.
Tôi sẽ không bao giờ gặp lại thiên thần của mình nữa.”
Lục Thành đau đớn ôm lấy mặt, điện thoại trong túi quần rơi ra, bật sáng màn hình hiển thị một dòng tin nhắn:
“Nữ hoàng ba lê Bắc Âu – Alice tái xuất, công diễn đếm ngược: 3 ngày.”
Ánh mắt Bạc Cảnh Sơ dừng trên màn hình, đáy mắt bỗng bừng lên một tia sáng mãnh liệt, kỳ lạ.
Lục Thành giật mình: “Bạc Cảnh Sơ, đó không phải Ôn Tụng Nghi, chỉ là người trông giống thôi!”
Nhưng người đàn ông chẳng hề nghe thấy, như kẻ hóa điên, lẩm bẩm:
“Tôi nhận ra ấy… nhất định là ấy! A Nghi vẫn chưa chết!”
Bắc Âu. Nick nắm tay Ôn Tụng Nghi, cùng nhau dạo bước trên phố Milan.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, tất cả đều bị chiếc ô trong tay ngăn lại, không một bông tuyết nào dính vào chiếc áo khoác len cao cấp xa xỉ của Ôn Tụng Nghi.
“A Nghi, lát nữa em muốn ăn gì?”
Ôn Tụng Nghi nhớ lại khoảng thời gian vừa rồi toàn ăn ẩm thực Pháp, gương mặt xinh đẹp lập tức nhăn nhó như bánh bao.
“Không muốn ăn đồ Pháp nữa đâu, em muốn ăn…”
Thế câu còn chưa kịp hết, ánh mắt đã phủ một lớp mờ tối.
Bạn thấy sao?