4
Bạc Cảnh Sơ sững người, trong ánh mắt thoáng hiện sự hối hận: “Vợ à, …”
Cô không để ý đến lời giữ lại của , quay người bỏ đi.
Về đến phòng, đóng sập cửa, cách biệt tiếng nức nở của người đàn bà và tiếng dỗ dành của người đàn ông.
Không biết đã ngủ bao lâu, bị đánh thức bởi tiếng lạ dưới lầu.
Lờ mờ mở mắt, là một bóng dáng quen thuộc.
Bạc Cảnh Sơ ngồi cạnh giường, ánh mắt ôn nhu: “Vợ à, em tỉnh rồi.”
“Anh bánh khoai mỡ nhồi táo tàu cho em, dậy ăn một chút nhé?”
Ôn Tụng Nghi khẽ né tránh tay : “Không cần, tôi không thấy đói.”
Bàn tay khựng lại giữa không trung, khẽ thở dài: “Vợ à, đừng lừa … em vẫn còn giận đúng không?”
“Đợi hết bận, sẽ đưa em đi nghe nhạc không?”
Cô quay mặt đi, chằm chằm vào ngọn tóc xoăn của mình, không đáp.
Thấy , mím môi, hàng mày đẹp khẽ nhíu lại.
Anh nắm lấy tay : “Vợ à, bé kia vì muốn chuộc lỗi với em nên đã chuẩn bị một tiết mục biểu diễn xiếc thú đấy.”
Ôn Tụng Nghi hơi cau mày, định từ chối, đã bị Bạc Cảnh Sơ bế bổng xuống lầu mà không cho phản kháng.
Đêm tháng Giêng, gió lạnh như cắt da.
Ôn Tụng Nghi chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch vì rét, lại bị bóng tối dày đặc che khuất.
Cô rùng mình mấy lần, rồi thấy người đàn ông đang ôm áo khoác trong lòng, đi thẳng về phía Lâm Dự Dao…
Anh giúp ấy mặc vào bộ đồ bảo hộ dày cộp, đeo găng tay và mũ bảo hiểm, cuối cùng đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên má Lâm Dự Dao.
“Dự Dao, đừng quá vất vả, em và con mới là quan trọng nhất.”
Giọng dịu dàng của hòa lẫn trong gió, truyền vào tai Ôn Tụng Nghi như một nhát búa giáng mạnh.
Khi Lâm Dự Dao kéo tấm vải che lồng sắt lên, đồng tử của Ôn Tụng Nghi đột ngột co lại.
Là một con hổ trưởng thành và một con sói đen.
Chúng như ngửi mùi gì đó, phát cuồng đập vào lồng sắt liên tục.
“Auuu–!”
Con sói ngửa đầu tru dài, đôi mắt vàng sậm đầy hung tàn, chằm chằm không chớp.
Ôn Tụng Nghi theo bản năng lùi lại một bước, chợt nhớ đến bó hoa nồng nặc mùi khó chịu lúc nãy.
Cô cố nén nỗi sợ và bất an:”Bạc Cảnh Sơ, tôi thấy không khỏe, muốn về phòng.”
Nếu là trước kia, mỗi khi không khỏe, người đàn ông ấy chắc chắn sẽ hoảng hốt, lập tức đưa rời đi.
Nhưng giờ đây, chỉ cau mày đầy bất lực: “Tụng Nghi, đừng bướng bỉnh. Cô ấy đã chuẩn bị rất lâu rồi.”
Cổ họng Ôn Tụng Nghi như bị nhét đầy bông, khó khăn lắm mới gượng ra một nụ cay đắng.
Buổi biểu diễn bắt đầu, Lâm Dự Dao với tác lóng ngóng điều khiển con hổ và sói đen.
Hai con mãnh thú luồn lách qua vòng lửa, đi trên cầu gỗ, thì có vẻ bình thường.
“Hay lắm! Tuyệt quá!”
Bạc Cảnh Sơ liên tục vỗ tay, ánh mắt dõi theo Lâm Dự Dao tràn đầy thương.
Anh hoàn toàn không để tâm đến việc Ôn Tụng Nghi “không thể thấy” buổi biểu diễn “chuộc lỗi” này.
Nhưng điều khiến khiếp sợ hơn cả — chính là tần suất hai con thú quay đầu về phía càng lúc càng nhiều…
Trong ánh mắt chúng, là dã tính và thèm khát máu thịt.
Cô âm thầm lùi lại, từng bước, từng bước.
Sắp thoát khỏi phạm vi tấn công của chúng.
Thì bỗng nghe một tiếng hét chói tai:
“Aaa!”
Bóng người trên bục điều khiển chao đảo dữ dội, Lâm Dự Dao ngã xuống, sợi xích trong tay tuột ra.
Đúng lúc ấy, hổ và sói đột nhiên phát điên, gào thét dữ tợn!
“Dự Dao!”
Bạc Cảnh Sơ gào lên điên loạn, như một lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ, lao thẳng tới.
Ngay giây phút rời đi, Ôn Tụng Nghi hoàn toàn lộ diện trước hai con mãnh thú.
Con hổ và con sói lập tức dừng tác cuồng loạn, nhe nanh gầm gừ lao về phía !
Đồng tử Ôn Tụng Nghi co lại, hơi thở bị siết chặt.
Gần như ngay lập tức, hai cái bóng đen khổng lồ vồ lấy !
Đau! Đau đến xé gan xé ruột!
Ngũ tạng như bị nghiền nát!
“Aaa–!”
Từ cổ họng phát ra một tiếng thét thảm thiết trước cái chết.
Trước mắt toàn là màu đỏ của máu, trong khung cảnh mờ mịt, người đàn ông kia đang ôm chặt Lâm Dự Dao trong lòng.
Lần nữa tỉnh dậy, Ôn Tụng Nghi đã nằm trong phòng VIP của bệnh viện thuộc Tập đoàn Bạc thị.
Đau đớn dữ dội từ lồng ngực và đôi chân khiến rên khẽ một tiếng.
“Đừng cử .” Y tá đè vai lại, “Cô thật là mạng lớn đấy. Gãy ba xương sườn, xuất huyết gan. Đêm qua trong phòng cấp cứu chỉ còn lại bác sĩ Trương, còn người nhà của bệnh nhân khác thì khăng khăng đòi bác sĩ Trương khám cho vợ ông ta trước, vợ đang mang thai.”
“May mà kia chỉ bị xây xát bên ngoài, không chậm trễ thời gian điều trị cho .”
“Phải rồi, người nhà đâu?”
Bạn thấy sao?