10
Khoảnh khắc ấy, cha Lục như tro tàn nguội lạnh!
Ông ta không còn sức chống cự, vội vàng đi tìm vợ con, thì nghe tin hai người đã không còn trong nước.
Thuộc hạ run rẩy báo lại: Lục Tri Viên bị giam trong bệnh viện bỏ hoang suốt ba ngày, lúc cửa sắt mở ra, dưới người ta vũng máu đã khô đặc, đứa bé trong bụng sớm mất đi, chỉ còn chút hơi tàn.
Còn mẹ Lục, khi tìm thì toàn thân gãy xương nát vụn, tinh thần thất thường, thậm chí cắn đứt lưỡi của mình.
Cha Lục không ngờ Phó Ẩn Chu lại tàn nhẫn đến .
Ông ta tìm cách vạch trần hành vi ác độc ấy, trong tay chẳng còn ai có thể dùng, đành phải trơ mắt tập đoàn Lục bị dần dần bòn rút, cuối cùng rơi vào tay Phó Ẩn Chu.
Sau đó, ông ta lâm bệnh không dậy nổi.
……
Làm xong tất cả những chuyện đó, Phó Ẩn Chu bỗng thấy nhẹ nhõm.
Anh đã thay Lục Miên giải quyết hết những kẻ từng tổn thương .
Mà kẻ tiếp theo phải trả giá, chính là bản thân .
Anh tìm trợ lý, hỏi địa chỉ hiện tại của Lục Miên.
Không ngờ, người kia “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Xin lỗi, Phó tổng, tôi đã lừa .”
Ánh mắt Phó Ẩn Chu chợt lạnh băng: “Nói rõ đi.”
“Phu nhân sau khi xuất ngoại đúng là từng tới A quốc.” Trợ lý siết chặt nắm tay, ngón tay trắng bệch. “Nhưng ấy không định cư ở đó. Những bức ảnh tôi gửi cho sau này… đều là ghép hậu kỳ.”
Máu trong người Phó Ẩn Chu như đông cứng, bên tai ù đi.
Những tấm ảnh từng nâng niu, những thứ nâng đỡ suốt đêm dài độc… hóa ra đều là giả!
“Vậy, Lục Miên giờ ở đâu?”
“Tôi… cũng không biết.” Giọng trợ lý run rẩy. “Phu nhân chỉ dặn tôi dùng ảnh giả để trấn an , còn lại không gì cả.”
“Cô ấy không , thì cậu không biết hỏi sao!”
Anh bật dậy, khí thế bức người, khiến trợ lý cúi rạp đầu.
Một lúc lâu sau, người kia nghẹn ngào:
“Phó tổng, chuyện của phu nhân, tôi vẫn luôn day dứt. Ngày ấy bị đại tiểu thư vu oan, chính tôi là người đẩy ấy xuống vách núi…”
“Khi đó, phu nhân vừa sảy thai, tôi lại còn ra chuyện như thế. Sau này biết sự thật, tôi đêm nào cũng không ngủ yên. Vì , khi ấy cầu xin mãi mãi đừng tìm ấy nữa, tôi đã hứa…”
Sắc mặt Phó Ẩn Chu khó coi đến cực điểm.
Bao lâu nay, cứ ngỡ Lục Miên sống thong dong nơi xứ người, nên không tìm đến quấy rầy.
Nào ngờ, đã sớm rời khỏi nơi đó!
“Đi tìm.” Anh chậm rãi đứng thẳng, ngón tay gõ nặng nề xuống bàn việc, “Cho dù phải đào ba tấc đất, cũng phải tìm bằng ấy!”
……
Nửa năm sau.
Trên boong một con tàu vượt biển cả mênh mông.
Lục Miên đứng nơi mạn thuyền, gió biển thổi tung mái tóc dài.
“Ở đây gió lớn, đừng để cảm lạnh.”
Phía sau, người đàn ông tuấn tú trong bộ đồ thể thao trắng khoác cho chiếc chăn mỏng.
Cô ngoảnh lại, thấy đó là Hạo Chấp, khẽ mỉm : “Cảm ơn.”
Hai người đứng sóng vai, hỏi:
“Tác phẩm đầu tiên xuất bản thành công, cảm giác thế nào?”
Cô nghĩ một lát, khẽ đáp: “Như mơ .”
……
Rời quê hương đã một thời gian, ban đầu đến A quốc, sau đó lên con tàu này, trở thành một “tác giả trên biển”.
Khao khát tự do, cuộc sống lênh đênh lại chẳng gò bó, chẳng mấy chốc đã hòa nhập, quên đi những phiền não ở quê nhà.
Thời gian này, Lục Miên nhặt lại giấc mơ viết lách.
Trước khi lấy Phó Ẩn Chu, từng mơ thành nhà văn, trong nhà chẳng ai ủng hộ, thậm chí còn coi thường.
Trong mắt họ, chỉ giấc mơ của Lục Tri Viên mới đáng tôn trọng.
Sau đó, thay chị kết hôn, dồn tâm sức người vợ hiền, chẳng còn viết nữa.
Cho đến khi rời Trung Quốc, trên con tàu này, gặp Hạo Chấp.
……
Hạo Chấp là người thừa kế tập đoàn Hạo thị, nắm giữ đế chế vận tải biển khổng lồ, lên tàu để khảo sát các cảng quốc tế.
Anh ý đến trong một buổi tiệc tối.
Khi ấy, ngồi yên một góc, ngón tay bay múa trên bàn phím, hoàn toàn lạc nhịp với sự xa hoa xung quanh.
Anh không đến quấy rầy, chỉ khẽ ra hiệu cho phục vụ mang tới ly nước cam, rồi tựa vào quầy bar, lặng lẽ quan sát.
Hai người vốn dĩ chẳng giao nhau.
Cho đến một lần, có kẻ say rượu giở trò, Hạo Chấp ra tay dẹp yên, từ đó họ mới quen thân.
Khi ấy, mới biết là một nhà văn.
“Viết gì , cho tôi xem không?” Anh hơi nghiêng người, ngón tay dài đặt trên lưng ghế, ánh mắt dừng bên cạnh màn hình, không hề vượt quá giới hạn.
Cô hơi khựng lại, rồi mỉm : “Được chứ.”
Cô gửi bản thảo cho .
Ngay sau đó, biến mất suốt hai ngày.
Cô tưởng tác phẩm mình nhạt nhẽo đến mức khiến mất hứng.
Không ngờ, mang tới bản hợp đồng xuất bản.
“Tôi rất thích truyện của , muốn đầu tư in sách, có hứng thú không?”
Lần đầu tiên, Lục Miên cảm nhận rõ rệt rằng: chữ nghĩa của mình cũng trân trọng.
Cô lập tức đồng ý, và quan hệ hai người cũng từ đó thân thiết hơn.
Bạn thấy sao?