Hôn Nhân Giả Dối – Chương 16

Phó Ẩn Chu vừa định đuổi theo, thì bị Hạo Chấp ngăn lại:

“Phó tổng, giữ lại chút thể diện đi.”

Cửa phòng đóng sầm lại, Phó Ẩn Chu khuỵu gối, nặng nề ngồi phịch xuống ghế.

……

Trở về nhà, Lục Miên liền lên cơn sốt cao.

Những ký ức chôn giấu bấy lâu ồ ạt ùa về, quấn lấy ngột ngạt không lối thoát.

Trong suốt thời gian đó, Hạo Chấp không rời nửa bước, tận tâm chăm sóc.

Đêm lạnh run, liên tục thay khăn ấm trên trán cho .

Sáng khát khô cổ họng, nơi đầu giường luôn sẵn một cốc nước ấm.

Ba ngày sau, cơn sốt cuối cùng cũng hạ.

Hạo Chấp bưng một cốc sữa nóng, đặt tay lên trán rồi hỏi:

“Thấy thế nào rồi?”

Lục Miên gắng gượng cong môi: “Ổn rồi.”

Nhưng Hạo Chấp biết rõ, không hề ổn.

Nửa năm qua quen , chưa từng gặng hỏi chuyện riêng.

Đến khi Phó Ẩn Chu xuất hiện ngày hôm qua, mới biết mang trên mình quá nhiều bí mật.

Anh cho người điều tra, càng tra càng bàng hoàng.

Thì ra, bốn năm trước thay chị cùng cha khác mẹ gả vào nhà họ Phó.

Rồi bốn năm sau, khi Lục Tri Viên trở về, Phó Ẩn Chu lại phản bội hết lần này đến lần khác.

……

Suy nghĩ kéo về hiện tại, Hạo Chấp đưa cho một tập hồ sơ.

“Anh ta không biết đã dùng cách nào, chỉ trong vài tháng đã chiếm tập đoàn Lục. Giờ, ta muốn trao lại cho em…”

“Không, tôi không cần!”

Nghe thấy tên Phó Ẩn Chu, sắc mặt Lục Miên lập tức biến đổi, gạt mạnh tập hồ sơ ra.

Hạo Chấp hơi nhíu mày.

Trong mấy ngày phát sốt, thường nghe mê sảng, miệng lẩm bẩm:

“Cứu tôi…”

“Không phải tôi …”

Anh hiểu đó chính là ký ức đau thương dằn vặt .

Cô giống như một đà điểu, cố rúc đầu trốn tránh, vết thương chưa bao giờ lành.

“Được, không ký.” – Hạo Chấp cất tập hồ sơ – “Nhưng nếu em từ chối, thì tập đoàn Lục sẽ rơi vào tay Phó Ẩn Chu. Đây là cơ nghiệp nhà em, em chắc muốn bỏ mặc sao?”

Đến lúc này, đôi mắt mơ hồ của Lục Miên mới dần trong lại.

“Hạo Chấp, có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Em đi.”

“Phó Ẩn Chu ở Kinh thị quyền thế ngút trời, tôi không muốn ta xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Ánh mắt Hạo Chấp lóe sáng, khẽ hỏi:

“Ý em là… muốn tôi hủy diệt ta?”

Lục Miên gật đầu.

Mẹ từng với , người trong giới hào môn, chẳng mấy ai có nhân tính.

Năm xưa trước khi lấy Phó Ẩn Chu, đã đứng trước mộ mẹ thề rằng: mình gặp một người đặc biệt, sẽ không bị phụ bạc.

Kết quả thì sao?

Anh ta đưa cho một tờ giấy kết hôn giả, lừa dối như kẻ ngốc.

Bốn năm trời, không nhận chút chân thành nào, chỉ đổi lấy những vết thương chồng chất.

Lục Miên siết chặt ga giường, căm hận đến run rẩy.

Cô hận Phó Ẩn Chu.

Cũng hận sự ngu ngốc của chính mình.

“Anh có thể giúp em.” – Hạo Chấp chậm rãi mở lời – “Nhưng, cũng có điều kiện.”

Lục Miên thoáng giật mình.

Cô lo lắng sẽ đưa ra cầu khiến khó xử.

Nhưng không, Hạo Chấp chỉ đưa tay xoa đầu , giọng dịu dàng:

“Điều kiện của là, sau này có chuyện gì đau buồn, đừng ôm trong lòng mãi. Là , có thể san sẻ cùng em.”

……

Sau đó một thời gian dài, Lục Miên không còn gặp lại Hạo Chấp.

Anh bận rộn từ sớm đến khuya.

Còn cũng chẳng dám đặt chân lên du thuyền nữa, lo Phó Ẩn Chu có thể đã gài người.

Ngày tháng cứ thế trôi qua hơn nửa tháng.

Cho đến một đêm muộn, Lục Miên bất ngờ nhận cuộc gọi từ trợ lý của Hạo Chấp.

Giọng đối phương dồn dập:

“Cô Lục, không hay rồi, Hạo tổng gặp chuyện, có thể đến ngay không?”

Lục Miên giật mình ngồi bật dậy:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Điện thoại khó hết, tôi sẽ gửi địa chỉ cho …”

12

Cúp máy, Lục Miên vội vàng thay quần áo, chạy ngay đến địa chỉ mà trợ lý gửi tới.

Đêm tối dày đặc như mực.

Xe bon bon chạy, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Từ xa, Lục Miên đã thấy ngoài cổng có hơn chục người mặc đồ đen canh gác nghiêm ngặt, cảnh tượng vô cùng căng thẳng.

Vừa bước xuống xe, trợ lý đã vội vàng chạy đến, hấp tấp :

“Cô Lục, Phó Ẩn Chu bắt giữ Hạo Chấp, hắn nếu nhất quyết không gặp, hắn sẽ Hạo tổng…”

“Hạo Chấp đâu?” – Lục Miên gấp gáp hỏi.

“Trong biệt thự.” – trợ lý thở hổn hển – “Thời gian qua Hạo tổng đối đầu với hắn trên thương trường, đã khiến nhiều sản nghiệp của Phó thị sụp đổ, hắn hận Hạo tổng thấu xương… Hạo tổng vốn dặn tôi, tuyệt đối không gọi đến. Nhưng tôi thật sự lo cho sự an toàn của ấy.”

Lục Miên nghe , không chút do dự:

“Yên tâm, tôi sẽ không để Phó Ẩn Chu ấy.”

Cô bước thẳng đến trước dãy người áo đen, giọng lạnh băng:

“Nói với Phó Ẩn Chu, thả Hạo Chấp ra. Đợi tôi thấy ấy xong, sẽ cùng các người đi vào.”

Rất nhanh, cửa lớn biệt thự mở ra.

Bóng dáng cao lớn của Hạo Chấp lảo đảo bước ra.

Dưới ánh trăng, Lục Miên thấy gương mặt tái nhợt, một tay ôm bụng, máu từ kẽ ngón tay không ngừng thấm ra, nhuộm đỏ chiếc sơ mi trắng.

“Anh bị thương rồi?” – giọng run lên, vội đưa tay đỡ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...