“Tôi thấy bức tường này rối quá, định trang trí lại, chắc không để bụng chứ?”
Lục Miên liếc qua cảnh bừa bộn, nhạt nhẽo đáp: “Tùy .”
Ngôi nhà này đối với đã hữu danh vô thực từ lâu.
Từ nay nữ chủ nhân nơi đây cũng sẽ không còn là .
Đúng lúc ấy, Phó Ẩn Chu bưng đĩa trái cây cắt sẵn từ bếp đi ra.
Thấy Lục Miên định lên lầu, chặn đường.
“Tri Viên có lòng muốn hòa giải, em lại tỏ thái độ như sao?”
“Chứ còn thế nào?” Trên gương mặt tái nhợt của Lục Miên thoáng lên vẻ mệt mỏi, “Bảo tôi quỳ xuống, cảm ơn ta đã hủy ảnh của tôi à?”
Lục Tri Viên vội đứng ra dịu: “Ẩn Chu, đừng trách ấy nữa, Miên Miên không cố ý…”
“Không cố ý mà có thể dùng lời độc địa nguyền rủa em ư?” Phó Ẩn Chu xong, ánh mắt Lục Miên càng trở nên xa lạ, “Lục Miên, em khiến quá thất vọng.”
Lục Miên không còn sức đôi co với Phó Ẩn Chu, húc vai rồi đi thẳng lên lầu.
Cô vừa phẫu thuật bỏ thai, cơ thể vẫn còn rất yếu.
Mới nằm xuống một lúc, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Lục Tri Viên xuất hiện ở ngưỡng cửa, vẻ dịu dàng biến mất, thay vào đó là sự khinh miệt trần trụi.
“Nhìn Ẩn Chu che chở tôi như , có thấy khó chịu không?” Khóe môi Lục Tri Viên nhếch lên đầy mỉa mai, “Tôi đã rồi, ấy chỉ chơi với thôi, không ngờ đồ ngu như lại tưởng thật.”
Lục Miên trở mình, lười đôi co, kéo chăn trùm kín đầu.
Nhưng Lục Tri Viên vẫn đuổi đến bên giường, ráo riết :
“Cô có biết người ta ngoài kia bàn về thế nào không?”
“Họ ngủ với chính rể của mình bốn năm trời mà chẳng gì, thua cả mấy con đi khách có bảng giá rõ ràng.”
“Lục Miên, nhận rõ hiện thực đi.”
“Nhà họ Lục không cần , Phó Ẩn Chu cũng không cần , và mẹ giống nhau, đều là gánh nặng chẳng ai muốn.”
Nghe Lục Tri Viên lôi mẹ mình vào, Lục Miên không nhịn nổi nữa, bật dậy, ánh mắt sắc như dao.
“Cô nhảy dựng lên gấp thế, là sợ bốn năm qua, ta đã sớm tôi rồi phải không?”
Lục Tri Viên khựng lại một thoáng, rồi bật .
“Yêu ư?” Trong mắt chị ta toàn là chế giễu, “Nếu ấy thật sự , sao còn cho phép tôi đứng đây nhục mạ ?”
Chốc lát sau, tiếng “rầm” của cánh cửa vang lên bên tai.
Lục Miên siết chặt ga giường, chỉ thấy toàn thân mỗi lúc một lạnh.
May mắn thay, sắp đi rồi.
Sẽ không còn phải đối mặt với những gương mặt xấu xí ấy nữa.
Trước ngày xuất ngoại, Lục Miên đến một ngôi chùa cổ rợp bóng cây.
Từ khi sảy thai, đêm nào cũng mơ thấy đứa bé be bét máu gào khóc gọi .
Vì thế, liên hệ một vị cao tăng lễ siêu độ.
Nào ngờ vừa đến chùa, đã thấy một người đàn ông cao lớn quỳ giữa chính điện.
Bóng lưng ấy, quen thuộc vô cùng.
“Nghe chưa, người trong lòng của cậu cả Phó mắc bạo bệnh, để xin bùa hộ thân cho ấy, cậu cả quỳ từ chân núi lên tới đây ba bước một vái…”
“Đoạn cuối dốc lắm, suýt nữa thì rơi xuống vực, đi một là không về.”
Những lời xì xào của khách hành hương lùa vào tai .
Lục Miên khựng bước.
Trong tầm mắt, cánh tay người đàn ông quấn băng, vết thương vẫn rỉ máu.
Cô nhớ, Phó Ẩn Chu vốn là kẻ vô thần.
Anh chưa từng bước vào chùa, trong nhà cũng không thờ phụng thần Phật.
Bùa cầu may chùa cổ Kyoto bốc trúng ở tiệc cuối năm công ty, tiện tay ném cho trợ lý.
Ngay cả khi muốn cúng viếng mẹ, cũng chỉ lạnh lùng dụi tắt điếu thuốc, thản nhiên : “Chết là hết, đốt bao nhiêu tiền vàng cũng chỉ là tự an ủi kẻ sống.”
Vậy mà lúc này, lại quỳ trước tượng thần khổng lồ, trán chạm nền đá lạnh băng, thành kính đến gần như hèn mọn.
Khóe môi Lục Miên khẽ nhếch, một cơn chua chát dâng lên.
Thì ra Phó Ẩn Chu không phải khinh thường thần minh.
Chỉ là trước kia chưa có ai đáng để điều đó.
……
Khi Lục Miên xuống núi, trời đã gần hoàng hôn.
Gió trong thung lũng se lạnh.
Cô kéo chặt áo.
Đang định đặt chân xuống bậc đá, một bóng đen bỗng lao ra từ rừng, chắn ngay trước mặt !
Đối phương ra tay quá nhanh, Lục Miên chưa kịp kêu cứu đã bị bịt miệng mũi, ngất lịm.
Mở mắt lần nữa, tựa lưng vào một gốc cây lớn, mấy nhân viên y tế đang hốt hoảng khiêng cáng chạy về phía vách núi.
“Mau, nạn nhân ở dưới vực!”
Lục Miên chống tay loạng choạng đứng dậy.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một bóng người cao lớn đã mang theo luồng gió lạnh tiến thẳng tới trước mặt .
Bạn thấy sao?