3
Vào ngày rời đi sẽ đem thứ đó tặng cho Bùi Tống Niên, coi như món quà ly biệt.
Sau khi xuất viện, Hứa Triều Nhan lập tức đi thủ tục xóa hộ khẩu để xuất cảnh.
Nhân viên sau khi nộp hồ sơ với rằng, khoảng mười lăm ngày việc sẽ phê duyệt.
Về đến nhà, Hứa Triều Nhan nghỉ ngơi hai ngày, rồi đem tất cả mọi thứ liên quan đến Bùi Tống Niên ra sắp xếp.
Những bức ảnh hai người chụp chung khi đi du lịch khắp nơi, đống quà chất đầy phòng chứa từng tặng, cặp ly nhân, đồ ngủ đôi…
Cô không giữ lại thứ gì, một mồi lửa thiêu sạch tất cả.
Đúng lúc Bùi Tống Niên về nhà, thấy đống tro tàn đầy đất, kinh ngạc .
“Em đốt cái gì thế?”
“Không có gì, chỉ là vài thứ linh tinh vô dụng thôi.”
Bùi Tống Niên cũng không để tâm, đưa món quà trong tay cho , giọng dịu dàng hơn mấy ngày trước rất nhiều.
“Em bị ốm à? Sao sắc mặt nhợt nhạt thế, còn gầy đi nhiều nữa?”
Trước sự quan tâm bất ngờ của , Hứa Triều Nhan sững người một lúc, không nhận lấy.
“Em không sao.”
Giọng điệu lạnh nhạt của khiến Bùi Tống Niên cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Nghĩ đến lần trước rời đi không mấy vui vẻ, mới giải thích vài câu.
“Hôm trước công ty có chút việc gấp, phải đi xử lý nên hơi gắt. Trước đây không phải em vẫn thích chiếc túi này sao? Anh đã bảo thư ký mua rồi, đừng giận nữa không?”
Hứa Triều Nhan liếc qua, nhớ lại lúc chiếc túi này mới ra mắt, đúng là từng nũng thích nó.
Nhưng không để tâm, đành tự liên hệ với nhân viên bán hàng, mua phiên bản mới nhất.
Giờ đã hai tháng trôi qua, đã dùng đến mức chán, mà giờ mới mua tặng .
“Đã qua lâu như rồi, sao bây giờ mới nghĩ đến chuyện tặng?”
Bùi Tống Niên nghĩ sẽ vui lắm, không ngờ phản ứng của lại thản nhiên như , “Em thích mà, tất nhiên phải mua cho em. Trước đây cũng hay mua cho em mà…”
Nói đến đây, mới sực nhớ ra mình đã rất lâu rồi không tặng gì cho Hứa Triều Nhan.
Lần cuối cùng tặng quà là gì, vào lúc nào, hoàn toàn không nhớ nổi.
Nhận ra điều đó, Bùi Tống Niên cũng ngẩn người, sắc mặt hiện rõ nét phức tạp.
Hứa Triều Nhan lặng lẽ thấy chút áy náy thoáng qua trong mắt , không gì.
Cô quay người trở về phòng, vừa đúng lúc điện thoại bật lên một cầu kết từ người lạ.
Nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc ấy, ánh mắt chợt trầm xuống, bấm đồng ý. Đối phương lập tức gửi qua một địa chỉ.
【Có thời gian không? Gặp một lát nhé. Tôi có nhiều thứ, chắc sẽ thấy hứng thú.】
Là Kiều Ngữ Ninh.
Hứa Triều Nhan biết mục đích của tin nhắn này, cũng muốn trước khi hoàn toàn kết thúc, đích thân gặp mặt ta một lần.
Cô thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Kiều Ngữ Ninh có điểm gì, khiến Bùi Tống Niên mãi không thể quên?
Vì thế thay một bộ đồ rồi đến điểm hẹn.
Vừa đến quán cà phê, đối phương đã đi thẳng vào vấn đề, đưa cho rất nhiều ảnh.
Phần lớn là ảnh chụp hiện trường Bùi Tống Niên đi cướp hôn, phần còn lại là ảnh hai người họ hẹn hò, dạo phố trong hai ngày gần đây.
Kiều Ngữ Ninh tưởng rằng khi Hứa Triều Nhan thấy những thứ này sẽ kinh ngạc, đau khổ tột độ.
Nhưng khi ta ngẩng đầu lên với vẻ đắc ý, lại chỉ thấy gương mặt Hứa Triều Nhan bình tĩnh như nước.
Cô ta bắt đầu không giữ bình tĩnh, không kìm mà lên tiếng khoe khoang.
“Ba năm rồi, Tống Niên vẫn chưa quên tôi. Hứa Triều Nhan, cho dù có thân xác ấy thì sao chứ? Trái tim ấy mãi mãi ở lại bên tôi.
Chỉ cần tôi một câu, ấy không hề do dự mà lao vào hôn lễ của tôi cướp tôi đi, còn mua cho tôi một căn biệt thự, hứa mỗi tuần đều sẽ đến thăm tôi, thậm chí còn để trợ lý riêng lại chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của tôi.
Đối với đàn ông, thứ không có mới là thứ tốt nhất. Nên mãi mãi không thể thắng nổi tôi!”
Thứ không có , mới là tốt nhất sao?
Có lẽ là .
Dù sao thì, Bùi Tống Niên cũng đã chứng minh điều đó với rồi.
Cô buông những ngón tay đang siết chặt đến phát run, giọng khàn khàn phản bác lại:
“Vậy thì sao? Nếu thật sự là người duy nhất trong lòng ấy, thì tại sao ba năm trước ấy lại từ bỏ … để kết hôn với tôi?”
Kiều Ngữ Ninh bị câu ấy nghẹn họng, một lúc lâu mới tìm ra lời để phản bác.
“Tôi thừa nhận, cảm năm đó giữa tôi và ấy, quả thực không thể sánh với nghĩa thanh mai trúc mã của hai người. Nhưng, từ cái ngày ép ấy cắt đứt với tôi, đã hoàn toàn thua cuộc rồi!”
Bạn thấy sao?