5
Năm bốn tuổi, là cầm kẹo que muốn cưới vợ; Năm mười bốn tuổi, là tuyên bố trước toàn trường rằng là của , cấm mọi nam sinh đến gần;
Năm mười tám tuổi, là tỏ dưới bầu trời đầy pháo hoa, : “Nhan Nhan, thích em”…
Vậy mà bây giờ, lại thành ép phát điên.
Cô cắn chặt môi đến bật máu, lồng ngực phập phồng dữ dội, cố kìm nén không bật ra tiếng nức nở nào.
Ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt trong lòng Bùi Tống Niên bị ánh mắt ấy của dội tắt.
Anh buông bàn tay đang nổi gân xanh, day day mi tâm, dời mắt không nữa.
“Anh biết em không có cảm giác an toàn, có chừng mực, cũng sẽ giữ khoảng cách đúng mực. Đã quay về với gia đình rồi, sau này chỉ xem ấy là bè bình thường, sẽ không gì quá giới hạn nữa. Em tin một lần, không?”
Hứa Triều Nhan biết, khi bằng giọng điệu này, tức là sự nhẫn nại của đã chạm đến giới hạn cuối cùng.
Cãi vã thêm cũng chẳng ích gì, chỉ khiến mâu thuẫn trầm trọng hơn, bản thân càng thêm đau đớn.
Vì , cũng không muốn tự dày vò mình nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bầu không khí trong phòng bệnh dần trở nên yên tĩnh, Bùi Tống Niên tưởng đã nghe lọt lời mình, liền vui vẻ ra điều bất ngờ đã chuẩn bị.
“Trước đây em chẳng phải luôn muốn ngắm cực quang sao? Anh đã lên kế hoạch du lịch rồi, kỷ niệm ba năm ngày cưới, sẽ đưa em đến Nam Cực. Em muốn quà gì cứ , sẽ mua hết cho em.”
Hứa Triều Nhan bật , nụ ấy đau đến tận tim.
Hôn nhân của họ vốn là giả, lấy đâu ra kỷ niệm ngày cưới?
Cô vừa định mở miệng, thì điện thoại của Bùi Tống Niên vang lên.
Anh liếc màn hình, lập tức đứng dậy, để lại một câu rồi rời đi.
“Em nghỉ ngơi cho tốt, về công ty họp. Có chuyện gì gọi cho , sẽ đến ngay.”
Hứa Triều Nhan liếc thấy cái tên “Kiều Ngữ Ninh” trên màn hình, biết lại lừa dối lần nữa.
Nhưng lúc này, những điều ấy đã không còn quan trọng với nữa.
Dù sao thì chỉ còn vài ngày nữa, sẽ rời đi.
Từ đó về sau, Bùi Tống Niên gì, ai… cũng không còn liên quan gì đến nữa.
Sau vài ngày nghỉ ngơi tại bệnh viện, Hứa Triều Nhan một mình xuất viện.
Bác sĩ có dấu hiệu trầm cảm, dặn nên ra ngoài thư giãn nhiều hơn.
Đúng lúc thời tiết ấm áp, liền ra ngoài đi dạo.
Một mình đi dạo đến phía nam thành phố, cảm thấy hơi mệt, liền bước vào một quán bar nhẹ nhàng.
Vừa ngồi xuống, liền thấy hai bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ.
Là Bùi Tống Niên và Kiều Ngữ Ninh.
Hai người sóng bước giữa đám đông, mặt Kiều Ngữ Ninh dính kem, liền lấy khăn tay ra dịu dàng lau cho .
Anh còn cúi xuống buộc lại dây giày bị tuột cho .
Hứa Triều Nhan lặng lẽ , nhớ lại những ngày đương năm xưa, Bùi Tống Niên cũng từng chăm sóc tỉ mỉ như thế.
Thời gian trôi qua, lòng người dễ đổi, cũng nên buông tay với chính mình rồi.
Hứa Triều Nhan thu lại ánh mắt, định kéo rèm cửa xuống thì Kiều Ngữ Ninh lại kéo Bùi Tống Niên bước vào quán bar, chọn ngay phòng bên cạnh .
Vách ngăn cách âm của phòng khá kém, giọng của họ truyền đến rất rõ.
“Tống Niên, sau khi em bỏ trốn khỏi hôn lễ, ba mẹ em rất giận, bắt em phải tiếp tục xem mắt.
Nếu không sẽ cắt đứt quan hệ với em. Em phải sao đây? Em không muốn ở bên người đàn ông nào khác cả. Em chỉ muốn ở bên , dù không có danh phận.”
Phòng bên im lặng một lúc, rồi vang lên giọng trầm thấp của Bùi Tống Niên.
“Em với ba mẹ em, sẽ đi đăng ký kết hôn với em.”
Nghe xong, Kiều Ngữ Ninh ngẩn người tại chỗ, giọng ngập tràn kinh ngạc.
“Đăng ký kết hôn? Nhưng… chẳng phải đã kết hôn với Hứa Triều Nhan rồi sao?”
“Anh và ấy chỉ tổ chức hôn lễ, chưa từng đi đăng ký. Vài ngày nữa, sẽ lấy lý do kỷ niệm ngày cưới đưa ấy ra nước ngoài du lịch, nhân lúc đó đưa em đi đăng ký.”
Đầu ngón tay Hứa Triều Nhan bấu chặt vào lòng bàn tay.
Thì ra là .
Màn bất ngờ kỷ niệm ngày cưới mà ta dày công chuẩn bị, hóa ra chỉ là cái cớ để lừa rời đi.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Hứa Triều Nhan như bị dao đâm xuyên thấu, máu me đầm đìa.
Cô khẽ nhếch môi, nở một nụ nhợt nhạt đến đáng thương.
Phòng bên bắt đầu bàn bạc chi tiết chuyện đăng ký kết hôn, Hứa Triều Nhan không thể nghe thêm nữa, vội vã cầm lấy túi xách, như chạy trốn lao vào nhà vệ sinh.
Người phụ nữ trong gương mặt mày trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe.
Cô mở vòi nước, dòng nước lạnh xối vào những ngón tay run rẩy, chẳng thể cuốn trôi nỗi đau đang cuộn trào trong tim.
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/hon-nhan-gia-tra-gia-that/chuong-6
Bạn thấy sao?