7
Anh đứng ở cửa, bóng lưng Hứa Triều Nhan đang thu dọn hành lý, bỗng thấy lồng ngực nghẹn lại đến khó thở.
“Hai tháng trước là sinh nhật em.” Anh cố gắng đổi chủ đề, “Lúc đó đang đi công tác, không kịp ở bên em. Gần đây nhà đấu giá có lô trang sức mới, đều là kiểu em thích, đưa em đi chọn, coi như bù đắp quà sinh nhật.”
Hứa Triều Nhan không ngẩng đầu: “Không cần đâu.”
Nhưng Bùi Tống Niên không chịu thôi, cố kéo ra ngoài.
Đến buổi đấu giá, thấy những món trang sức trước đây từng thích, Hứa Triều Nhan lại chẳng hứng thú gì, tâm trạng lạnh nhạt.
Biết không vui, Bùi Tống Niên cũng không hỏi, chỉ vung tay đấu giá hết lượt.
“Ba mươi triệu.”
“Năm mươi triệu.”
“Tám mươi triệu.”
Anh không ngừng giơ bảng, gần như mua sạch những món trang sức đắt nhất buổi đấu giá.
Mỗi lần thắng giá xong, lại quay đầu Hứa Triều Nhan, như đang mong thấy chút vui mừng trên gương mặt .
Thế Hứa Triều Nhan vẫn bình thản, chẳng hề dao .
Những lời bàn tán xung quanh không ngừng truyền đến tai:
“Đó không phải là Tổng giám đốc Bùi của tập đoàn Bùi thị và phu nhân sao? Quả nhiên ân ái như lời đồn.”
“Nghe trước khi cưới, Bùi tổng có một tri kỷ, suýt nữa khiến hai người chia tay đó.”
“Đàn ông mà, ai chẳng từng bồng bột? Cuối cùng chẳng phải vẫn quay về với gia đình sao.”
Những lời xì xào ấy như từng nhát dao đâm vào tim Hứa Triều Nhan.
Cô Bùi Tống Niên rạng rỡ bên cạnh, bỗng thấy chua chát đến khó tin.
Trong mắt người đời, họ là hình mẫu vợ chồng lý tưởng.
Nhưng chỉ biết, cuộc hôn nhân này từ đầu đã là một vở kịch.
Bùi Tống Niên chưa từng quên Kiều Ngữ Ninh.
Hai người họ, từ đầu đến cuối, chưa từng vượt qua rào cản đó.
Đã thay lòng thì là thay lòng —
Chưa bao giờ tồn tại cái gọi là “quay đầu” hay “trở về với gia đình”!
Buổi đấu giá kết thúc, Bùi Tống Niên đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Nhân viên đưa hộp trang sức đóng gói tinh xảo cho Hứa Triều Nhan.
Trọng lượng nặng trĩu khiến cổ tay đau nhức, xách theo những món đồ giá trị vô giá ấy ra về, ngay khúc rẽ thì nghe thấy tiếng cãi vã quen thuộc.
Qua khe cửa phòng chưa đóng hẳn, thấy Kiều Ngữ Ninh mắt đỏ hoe hất tay Bùi Tống Niên ra.
“Anh dối em là phải tăng ca, hóa ra là đi cùng Hứa Triều Nhan đến buổi đấu giá?”
Giọng Kiều Ngữ Ninh nghẹn ngào, “Nếu em không đến chọn nhẫn cưới, sao biết đang giấu em những chuyện này!”
Bùi Tống Niên thở dài, ngón tay dài mảnh khẽ lau nước mắt trên mặt ta:
“Anh đúng là phải tăng ca, lát nữa sẽ về công ty. Dẫn ấy đi là để bù quà sinh nhật thôi, đừng giận nữa.”
Hứa Triều Nhan đứng trong bóng tối, lặng lẽ biểu cảm dần mềm lại của Kiều Ngữ Ninh.
“Vậy sao không trước với em?”
Kiều Ngữ Ninh kéo tay áo khẽ lắc, “Em thấy đấu giá hết mấy chiếc nhẫn cưới em thích, tức đến chóng mặt luôn đó.”
“Là sai.”
Bùi Tống Niên dịu dàng xoa đỉnh đầu , “Lát nữa đưa nhẫn cho em.”
“Còn sợi dây chuyền sapphire kia nữa…” “Được.”
“Cặp vòng ngọc phỉ thúy đó em cũng thích…”
“Tất cả đều cho em.”
Hứa Triều Nhan cúi đầu túi quà nặng trĩu trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ chua chát.
Kiều Ngữ Ninh chỉ cần vì vài chuyện nhỏ là giận dỗi, sẽ hiểu, sẽ nhường nhịn, sẽ chủ xin lỗi.
Còn , chỉ cần hỏi một câu, liền bị coi là phiền phức, vô lý.
Kiều Ngữ Ninh thích gì, liền dâng tận tay không thiếu thứ nào, Ngay cả món quà sinh nhật mà hứa bù cho , cũng chẳng hề do dự mà đưa cho người khác.
Làm gì có chuyện bị ép quá mức hay không có không gian riêng?
Chẳng qua là vì không còn nữa.
Cho nên dù có gì, cũng chẳng còn để tâm.
Hứa Triều Nhan không nghe tiếp nữa, lặng lẽ xoay người bước xuống lầu.
Vừa đến ven đường, đang định gọi xe thì Bùi Tống Niên đuổi theo giữ lại.
“Nhan Nhan, công ty có việc gấp, em có thể tự về không?”
Hứa Triều Nhan gật đầu, ánh mắt lại rơi xuống chiếc túi trên tay , ngập ngừng mở lời:
“Lúc nãy gặp hai đối tác, chuyện một chút, phu nhân họ bảo thích mấy món trang sức vừa đấu giá.
Dù sao em hôm nay cũng không đặc biệt thích gì, liền hứa tặng họ.
Lần sau nếu có món nào em thích, sẽ đưa em đến chọn cái mới.”
Hứa Triều Nhan không vạch trần lời dối của , dứt khoát đưa túi qua.
“Không cần đâu. Sẽ không có lần sau.”
Bùi Tống Niên khựng lại: “Em gì cơ?”
Hứa Triều Nhan lắc đầu bảo không có gì, bảo cứ lo công việc.
Nhìn bóng lưng ngày càng xa, thì thầm trả lời trong lòng.
Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ mỗi người một ngả. Sẽ không có lần sau, cũng sẽ không có sau này.
Bạn thấy sao?