Lưu Kiến Hồng bắt đầu lo lắng, may mà Tống Tri Ninh vẫn giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng yên tâm để ở lại rồi quay về trường.
Sau khi đi, Vương Hạo bước vào. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi cùng ngồi xuống.
"Bạn học à, em đừng căng thẳng quá, bọn chỉ muốn hỏi chút chuyện về hung thủ thôi." – Vương Hạo mỉm thân thiện.
"Hung thủ?" – Tống Tri Ninh vẫn ngơ ngác.
Từ khi nghỉ hè, đã về Tô thị, mới quay lại Tế Bắc mấy hôm, nào có biết gì đến vụ án.
Thẩm Mục Trạch lấy ra một tấm ảnh cỡ 1 inch:
"Hắn tên là Ngô Hưng Quốc, em có biết người này không? Hoặc đã từng gặp qua?"
Tống Tri Ninh tấm ảnh, ảnh rất mờ, chỉ lờ mờ thấy dáng người đàn ông.
Thấy đang cố nhớ lại, cả Thẩm Mục Trạch và Vương Hạo đều im lặng chờ, không thúc giục.
Gần một phút sau, hai người thấy đôi mày nhíu chặt của dần giãn ra, ánh mắt cũng sáng lên.
Giọng Tống Tri Ninh cao hẳn:
"Em nhớ ra rồi! Hôm đó ở ga tàu, em đã đưa tiền và vé cho ta!"
"Ga tàu?" – Thẩm Mục Trạch nheo mắt.
Tống Tri Ninh gật đầu:
"Hôm ấy em định về Tô thị nghỉ hè, trời mưa to lắm, em thấy một người đàn ông ngồi ven đường bị mưa xối ướt, quần áo rách rưới, tay phải còn bị thương. Thấy tội quá, nên em đưa ta cái ô, thêm ít tiền và mấy chiếc vé."
Nghe xong, Thẩm Mục Trạch và Vương Hạo nhau, sắc mặt đều thay đổi.
Rõ ràng vì lòng tốt của Tống Tri Ninh mà Ngô Hưng Quốc mới để ý đến . Nhưng không tìm , hắn lại ra tay với những có nét tương đồng.
Hai người hỏi thêm vài chi tiết để giúp Tống Tri Ninh ổn định tâm lý, sau đó mới rời đi.
"Xem ra tên Ngô Hưng Quốc này đang bỏ trốn vì sợ bị bắt." – Vương Hạo vừa ra khỏi phòng đã .
Thẩm Mục Trạch lại lắc đầu:
"Không, hắn vẫn còn đang theo dõi Tống Tri Ninh."
"Hắn đã bị lộ mà vẫn dám ra tay tiếp sao?"
Nhớ lại chiếc xe ba bánh bất ngờ lao ra hôm trước khi đưa Tống Tri Ninh và Lưu Kiến Hồng đến cục công an, sắc mặt Thẩm Mục Trạch càng thêm nghiêm trọng.
Ngô Hưng Quốc thủ đoạn tàn ác, rất có thể sẽ liều.
Muốn dụ hắn xuất hiện, buộc phải dùng Tống Tri Ninh mồi nhử, đồng thời bảo vệ an toàn cho thật tốt.
Thẩm Mục Trạch liếc bầu trời u ám bên ngoài, cởi mũ đưa cho Vương Hạo, sau đó xoay người trở lại phòng nghỉ.
Thấy Tống Tri Ninh đang ôm bụng, còn nuốt nước bọt mấy lần, hỏi:
"Đói rồi à?"
Tống Tri Ninh ngẩn người, vội lắc đầu:
"Không…"
Nhưng chưa kịp dứt lời, bụng lại kêu “rột rột” mấy tiếng rõ to.
Không khí bỗng chốc trở nên... cực kỳ lúng túng.
25.
Mặt Tống Tri Ninh lập tức nóng rực như bị lửa thiêu, hoàn toàn không dám sang Thẩm Mục Trạch.
Sáng nay chỉ ăn có hai cái bánh bao, vì quá buồn ngủ nên trưa chẳng ăn gì đã quay về ký túc xá ngủ. Ai ngờ bị Lưu Kiến Hồng kéo ra ngoài, người chưa gặp , lại cờ chạm mặt Cố Thời Đình, cuối cùng còn bị Thẩm Mục Trạch đưa thẳng đến cục công an.
Lăn lộn gần 10 tiếng đồng hồ, thật sự đói đến mức bụng sôi ùng ục…
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất của Tống Tri Ninh, Thẩm Mục Trạch thấy buồn , gương mặt nghiêm nghị chẳng hề lộ ra chút ý nào:
"Đúng lúc tôi tan ca, để tôi đưa em về trường."
Nghe sẽ đưa mình về, mắt Tống Tri Ninh sáng lên, lại theo phản xạ vội xua tay:
"Không, không cần đâu, phiền quá…"
"Trừ lúc ngủ, bây giờ em không thể đi một mình ." – Giọng Thẩm Mục Trạch bình thản, rõ ràng đang ám chỉ điều gì.
Tống Tri Ninh khựng lại, chẳng lẽ… thật sự bị tên hung thủ kia theo dõi rồi?
"Đi thôi."
Anh xoay người, ra hiệu cho đi theo.
Tống Tri Ninh ngẩn ngơ "vâng" một tiếng, rụt rè bước theo sau.
Lúc đi ngang qua văn phòng, đồng nghiệp đều tò mò vươn cổ theo, như thể vừa phát hiện chuyện gì hiếm có lạ đời.
"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, đội trưởng Thẩm nổi tiếng chỉ tan ca lúc nửa đêm mà nay lại về sớm thế này!"
"Không thấy ấy đang đưa nữ sinh đại học về à? Hóa ra là đang hộ hoa sứ giả."
"Đội trưởng Thẩm mà chịu lập gia đình thì tốt quá rồi, có chị dâu, tụi mình chắc đỡ bị hành hơn…"
Vương Hạo hai người một trước một sau rời khỏi, trong lòng đã nở hoa từ lâu.
Anh và Thẩm Mục Trạch vào đội cùng thời, quan hệ rất thân thiết. Người ngoài không biết, chứ thì rõ, Thẩm Mục Trạch rất để ý đến Tống Tri Ninh. Lúc nãy trong phòng thẩm vấn, ánh mắt ấy cứ dính chặt lấy nhỏ đó mãi thôi.
Không ngờ cây sắt cuối cùng cũng chịu trổ hoa, nếu Thẩm Mục Trạch thật sự kết hôn, biết đâu mấy tên độc thân như họ cũng có cơ hội tiếp với các đồng chí nữ nhiều hơn.
Bầu trời dần tối.
Chiếc Santana đưa Tống Tri Ninh về trường bất ngờ dừng lại giữa đường.
Cô sực tỉnh, mới nhận ra bên đường là một nhà hàng quốc doanh.
Cô quay sang, đang định hỏi vì sao lại dừng ở đây thì Thẩm Mục Trạch đã mở cửa xe:
"Xuống đi."
"Hả? Nhưng… đây đâu phải trường học."
Cô lầm bầm, vẫn ngoan ngoãn bước xuống, thấy Thẩm Mục Trạch đã đi vào nhà hàng, còn quay đầu ra hiệu cho theo sau.
Là… đi ăn sao?
"Đội trưởng Thẩm, em về trường ăn cũng mà…"
"Giờ này chắc chắn căng tin hết đồ rồi. Tôi cũng đang đói, ăn chung luôn đi."
Nghe , hơi do dự cuối cùng vẫn đi theo.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Mục Trạch liền đẩy thực đơn về phía :
"Muốn ăn gì thì gọi."
Tống Tri Ninh vội lắc đầu như trống bỏi:
"Anh gọi đi ạ, em ăn gì cũng , không kén đâu."
Thẩm Mục Trạch hơi ngừng lại, rồi cũng không khách sáo nữa, quét qua thực đơn:
"Khoai tây chua cay, cá kho, đậu hũ Mapo, cải xanh xào, thêm món thịt kho lại lần nữa. Cảm ơn."
Phục vụ ghi chép xong liền rời đi.
"Không… hơi nhiều sao ạ?" – Tống Tri Ninh ngập ngừng hỏi.
"Không nhiều đâu, tôi ăn khỏe."
Thấy thản nhiên , bật thành tiếng, rồi lại vội thu lại, hơi ngượng.
Thẩm Mục Trạch bắt trọn biểu cảm ấy, môi hơi mím lại, không gì.
Sau khi đồ ăn mang lên, hai người lặng lẽ ăn cơm, không ai mở miệng chuyện.
Mãi đến gần xong bữa, Thẩm Mục Trạch mới chủ lên tiếng:
"Em… quen biết Cố chính ủy lắm sao?"
Lời của Cố Thời Đình ban chiều càng nghĩ càng thấy sai sai, kiểu như Tống Tri Ninh là người cực kỳ quan trọng với ta .
Tống Tri Ninh lập tức lắc đầu phủ nhận:
"Không đâu, em chỉ mới gặp Cố chính ủy hôm xảy ra chuyện thôi, cũng vì ấy cứu em nên mới quen biết."
Nói đến đây, lại nhớ đến những lời nghe ngoài phòng bệnh.
Cố Thời Đình , người thật sự là , hai người mới gặp nhau có hai lần…
"Ừm." – Thẩm Mục Trạch chỉ nhẹ giọng đáp, tiếp tục cúi đầu ăn.
Tống Tri Ninh lén lút liếc , tay cầm đũa cũng dần siết lại.
Anh sẽ hiểu nhầm chứ?
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Mục Trạch đột nhiên hỏi:
"Em có người chưa?"
26.
Tống Tri Ninh suýt nghẹn, trợn tròn mắt Thẩm Mục Trạch với vẻ kinh ngạc:
"Chưa... chưa có..."
Thẩm Mục Trạch đặt đũa xuống, trông như sắp điều gì đó quan trọng thì một giọng nữ sắc bén đột nhiên vang lên:
"Thời Đình, chẳng phải đây là nữ sinh mà cứu sao? Hóa ra ta có trai rồi à."
Hai người đồng loạt quay đầu lại, thấy Cố Thời Đình đang đứng cạnh quầy thanh toán, bên cạnh là một người phụ nữ.
Tống Tri Ninh nhận ra ngay, chính là người phụ nữ hôm qua thấy trong phòng bệnh, đang chuyện với Cố Thời Đình.
Cố Thời Đình không ngờ sẽ lại gặp Tống Tri Ninh ở đây, càng không ngờ người đi cùng lại là Thẩm Mục Trạch.
Cảm giác bị người khác "giành mất" chợt trào lên khiến sắc mặt càng thêm khó coi.
Dư Anh Nam liền tranh thủ khoác lấy tay Cố Thời Đình, cố :
"Hai người họ trông cũng xứng đôi đấy chứ, thấy có đúng không?"
Ánh mắt Cố Thời Đình lạnh xuống, lập tức gạt tay ta ra rồi bước nhanh về phía Tống Tri Ninh, cố gắng giữ cho giọng mình dịu lại:
"Sao chưa về trường?"
Bị bỏ lại một mình, mặt Dư Anh Nam lập tức biến sắc, ánh mắt Tống Tri Ninh như muốn thiêu cháy .
Nhưng Tống Tri Ninh hoàn toàn không nhận ra ánh đầy độc ý đó, chỉ ngạc nhiên với thái độ quen thuộc thái quá của Cố Thời Đình.
"...Em đang ăn tối với Đội trưởng Thẩm, một lát nữa sẽ về ngay mà."
Thẩm Mục Trạch vẫn im lặng, hơi nghiêng đầu, tư thế lười biếng ánh mắt sắc lạnh đã lặng lẽ quét qua cả ba người.
Cố Thời Đình sang Thẩm Mục Trạch, lần đầu tiên không thể giữ nổi vẻ ôn hòa thường ngày:
"Để tôi đưa em về."
Dư Anh Nam vội chen vào, kéo tay áo :
"Thời Đình, chẳng phải đã hứa ăn tối với em rồi sao?"
Cố Thời Đình nhíu mày:
"Em có chuyện quan trọng cần , thì luôn bây giờ đi."
Mặt mũi Dư Anh Nam lúc trắng lúc đỏ, hoàn toàn mất hết thể diện.
Nghe Cố Thời Đình đòi đưa mình về, Tống Tri Ninh liền xua tay lia lịa:
"Không cần đâu ạ, không cần đâu..."
Thẩm Mục Trạch đứng dậy, thản nhiên bước đến quầy tính tiền.
Tống Tri Ninh thấy cũng vội đi theo, quay sang với Cố Thời Đình:
"Đội trưởng Thẩm sẽ đưa em về, không cần phiền đến Cố chính ủy đâu ạ."
Dứt lời, nhanh chóng theo Thẩm Mục Trạch rời khỏi nhà hàng, lên xe.
Trái tim Cố Thời Đình như bị bóp nghẹt, nỗi đau len lỏi từng chút một.
Tống Tri Ninh dường như đang cố ý... tránh xa .
Lẽ nào ở thế giới này, bọn họ thực sự không thể giống như kiếp trước, cùng nhau đi đến cuối cùng?
Lên xe rồi, Tống Tri Ninh bất giác sờ vào túi áo, lúc này mới nhớ ra hôm nay vội quá, quên mang theo tiền.
Bạn thấy sao?