Nhìn ánh mắt đầy quan tâm của , lòng Thẩm Mục Trạch như phủ một lớp bông mềm mại.
Ngoài mẹ ra, Tống Tri Ninh là người con đầu tiên quan tâm đến như .
Anh mím môi, giọng vô thức dịu xuống: "Ừm… tôi sẽ cận thận."
Vừa dứt lời thì có tiếng "cạch" ở cửa, mẹ Thẩm xách túi thức ăn đi vào.
Vừa bước vào, thấy con trai mình đứng gần một xinh xắn thế kia, bà liền sững người.
Thẩm Mục Trạch phản ứng trước, đi đến nhận túi thức ăn từ tay bà.
Tống Tri Ninh cũng rất nhanh nhẹn, tiến lên lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì ạ."
"Chào cháu, chào cháu…"
Mẹ Thẩm đánh giá một lượt, trong mắt thoáng hiện vẻ hài lòng.
Ngoại hình xinh xắn, cử chỉ đoan trang, chỉ là… trông hơi quen mắt.
"Mẹ, mấy thứ này là Tri Ninh mua cho mẹ đấy."
Thẩm Mục Trạch liếc đồ trên bàn.
"Tri… Tri Ninh?"
Mẹ Thẩm ngạc nhiên, ánh mắt sáng rực Tống Tri Ninh:
"Cháu là Tống Tri Ninh?"
Thấy phản ứng bất ngờ của bà, Tống Tri Ninh và Thẩm Mục Trạch liếc nhau, đều cảm thấy khó hiểu.
Mẹ Thẩm lại hỏi:
"Cháu là người Tô thị, mẹ tên là Vu Lan, ba tên là Tống Bình Nghiệp, có đúng không?"
Lần này thì đến lượt Tống Tri Ninh sửng sốt:
"Dạ… đúng ạ. Dì sao biết ạ?"
Mẹ Thẩm mừng rỡ không giấu , vỗ mạnh vào tay Thẩm Mục Trạch:
"Chính là con của học cấp một mà mẹ từng với con đấy! Bảo sao trông quen thế!"
32.
Vừa nghe mẹ Thẩm , cả Thẩm Mục Trạch và Tống Tri Ninh đều sững sờ.
"Nếu sớm biết hai đứa đã quen nhau rồi thì mẹ đã chẳng phải chạy đi xin lỗi Vu Lan gì, bây giờ còn thành trò nữa..." Mẹ Thẩm tức đến bật , "Nói đi lại thì đúng là có duyên mà! Nào nào nào, Tri Ninh, mau ngồi xuống."
Vừa , bà vừa kéo Tống Tri Ninh ngồi xuống, ánh mắt con dâu tương lai đầy mong đợi:
"Kể cho dì nghe đi, cháu với Mục Trạch sao quen nhau ? Thằng nhóc này, một chữ cũng chẳng hé cho mẹ biết gì cả."
Lúc này, Tống Tri Ninh mới hiểu ra, thì ra mẹ nhắc đến người con trai của học cấp một, chính là Thẩm Mục Trạch.
Vậy chẳng phải… Thẩm Mục Trạch chính là đối tượng xem mắt mà bị bắt ép đi gặp?
Nghĩ tới đây, mặt Tống Tri Ninh đỏ bừng, hoàn toàn không dám , ấp úng:
"Chuyện là… cháu với Mục Trạch…"
"Mẹ, có gì ăn cơm rồi sau đi." Thẩm Mục Trạch đúng lúc lên tiếng giải vây cho .
Mẹ Thẩm cũng chợt nhận ra mình hỏi hơi gấp:
"Phải rồi phải rồi, Mục Trạch con tiếp chuyện Tri Ninh đi, để mẹ vào bếp ít món ngon cho hai đứa."
Tống Tri Ninh cũng đứng dậy:
"Dì ơi, để cháu vào giúp dì ạ."
Mẹ Thẩm liền đè ngồi xuống:
"Không cần không cần, cháu là khách mà, sao để cháu tay chân . Ngồi chơi đi con."
Nói xong, bà xách túi rau đi vào bếp.
Thẩm Mục Trạch ngồi xuống, cầm một quả táo lên gọt vỏ.
Nghĩ đến việc hai người suýt nữa bị ép đi xem mắt mới gặp nhau, Tống Tri Ninh cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng.
"Không ngờ lại trùng hợp như ." Thẩm Mục Trạch bỗng cất lời.
Cô "à" một tiếng, gật gù như gà mổ thóc:
"Ừm… đúng là trùng hợp thật…"
"Ăn đi." Thẩm Mục Trạch đưa cho quả táo đã gọt vỏ.
Tống Tri Ninh vội vàng nhận lấy bằng hai tay:
"Cảm ơn ."
Cô chậm rãi gặm từng miếng, ánh mắt vì bầu không khí vi diệu mà cứ ngó nghiêng khắp nơi, mãi đến khi dừng lại dưới bàn trà, nơi có một quyển album ảnh đang mở ra.
Nhìn thấy trong ảnh là một cậu bé chừng ba bốn tuổi, đội chiếc mũ lớn gần như che hết đầu, đôi mắt sáng bừng:
"Đây là hồi nhỏ hả?"
Thẩm Mục Trạch khựng lại rồi thoải mái cầm lấy:
"Ừ, mẹ tôi cứ rảnh là lại lôi ra xem."
Anh đưa album cho , rồi cũng rất tự nhiên mà nhận lại quả táo đã bị gặm nham nhở.
Tống Tri Ninh không để ý hành đó, tiện tay nhận lấy album rồi bắt đầu lật xem.
Bên trong là những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của Thẩm Mục Trạch, có cả ảnh của mẹ , riêng ảnh của ba thì ít hơn nhiều, hầu như chỉ có một tấm ảnh gia đình chụp lúc còn nằm trong tã, mẹ Thẩm bế hạnh phúc bên ba Thẩm.
Càng xem, lòng càng dâng lên một nỗi xót xa.
Cô có thể hình dung ra, mỗi đêm khuya yên ắng, mẹ Thẩm sẽ lật từng trang ảnh, mắt đỏ hoe nhớ về người chồng đã khuất. Còn Thẩm Mục Trạch, mỗi lần ảnh ba mình, ánh mắt ấy hẳn cũng sẽ tràn ngập nhớ nhung và độc.
Chẳng bao lâu, mẹ Thẩm đã bưng mâm cơm nóng hổi ra:
"Tri Ninh, Mục Trạch, mau lại ăn cơm đi nào!"
Trong bữa ăn, mẹ Thẩm liên tục gắp thức ăn cho :
"Nào, ăn nhiều một chút, con kìa, gầy quá."
Tống Tri Ninh bát cơm chất như núi mà dở khóc dở :
"Cảm ơn dì ạ…"
Dù mẹ Thẩm rất nhiệt , thực sự không thích ăn đậu phụ và thịt mỡ.
Không tiện từ chối, đang định cắn răng mà ăn cho xong thì bất ngờ, Thẩm Mục Trạch nghiêng người gắp hết đậu phụ và thịt mỡ trong bát sang bát mình.
Cả Tống Tri Ninh và mẹ Thẩm đều ngẩn ra.
Thẩm Mục Trạch mặt không đổi sắc:
"Mẹ, Tri Ninh không thích ăn đậu phụ và thịt mỡ, con ăn thay."
Mẹ Thẩm chợt vỗ trán:
"Trời ơi, mẹ quên mất không hỏi con có kén món gì không, Tri Ninh à, con thích ăn gì thì tự gắp nhé, lần sau tới nhớ bảo dì trước, dì sẽ món con thích."
Tống Tri Ninh càng ngại hơn, vẫn lén lút về phía Thẩm Mục Trạch với ánh mắt cảm kích.
Ăn xong, ngồi trò chuyện thêm một lúc, trời cũng đã tối hẳn.
Dưới sự nhiệt giữ lại của mẹ Thẩm, Tống Tri Ninh hứa sẽ ghé thăm lần nữa vào vài ngày tới.
Thẩm Mục Trạch đưa về trường, khi xuống dưới nhà, hai người sóng bước bên nhau.
Tống Tri Ninh vẫn còn mải suy nghĩ về bao nhiêu chuyện trùng hợp hôm nay, thì Thẩm Mục Trạch bỗng dừng bước.
Giọng trầm thấp vang lên, mang theo chút khàn khàn như từ lồng ngực vọng ra:
"Có muốn thử một chút không?"
33.
Tống Tri Ninh quay đầu lại, không lệch một li, va thẳng vào ánh mắt sâu thẳm như biển rộng khiến người ta chìm đắm của Thẩm Mục Trạch.
"Thử xem?"
Thẩm Mục Trạch bước đến gần, ánh đèn mờ mờ hắt lên gương mặt lạnh lùng thường ngày của , lại ánh ra những nét dịu dàng ấm áp.
"Thử một chút… đương."
Yết hầu khẽ chuyển , giữa lông mày và đôi mắt có một tia căng thẳng khó nhận thấy.
Hai mươi bảy năm qua, bên cạnh chưa từng thiếu người theo đuổi, tâm chỉ dành cho học hành và công việc án. Những lời như thế này, thật sự là lần đầu tiên thốt ra khỏi miệng.
Tống Tri Ninh khẽ run hàng mi, ngỡ mình nghe lầm, ánh mắt nghiêm túc đang chằm chằm vào đã cho biết, không nghe nhầm.
Thẩm Mục Trạch... muốn đương với !?
Trái tim và lý trí như rối tung lên, hồi hộp chớp mắt mấy cái:
"Không phải là… giả người thôi sao?"
Dù hai người suýt nữa đi xem mắt, lần này rõ ràng cũng chỉ là diễn trò. Cô đâu ngờ, lại giả hóa thật.
Thẩm Mục Trạch khẽ ho hai tiếng, vành tai hiếm khi đỏ ửng:
"Anh không giỏi ăn , rất rõ ràng, có cảm với em."
Con trong chuyện cảm thường e dè, thì cứ thẳng thắn trước.
Thật ra cũng chẳng rõ mình bắt đầu thích Tống Tri Ninh từ bao giờ.
Rõ ràng quen biết chưa bao lâu, gặp mặt cũng chẳng mấy lần…
Hoặc có thể, ngay từ lần đầu gặp, đã bị đôi mắt trong veo như suối của thu hút rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mục Trạch thầm tự giễu, quả nhiên vẫn là một người phàm tục.
Mà Tống Tri Ninh thì cứ đứng đơ ra đó, trong lòng lại trào lên một cảm giác xao xuyến và vui sướng chưa từng có, như thấy đóa hoa mình tự tay trồng vừa chớm nở.
Nhưng khi cứ im lặng, Thẩm Mục Trạch bắt đầu thấy bối rối, bàn tay siết lại thành nắm:
"Có thể không phải lựa chọn tốt nhất, vì nghề của , sau này sẽ có lúc không thể chăm sóc em chu toàn. Nếu em cảm thấy không ổn thì… cũng không ép…"
"Không phải đâu!"
Tống Tri Ninh giống như sợ hiểu lầm, vội vàng lắc đầu, rồi mặt đỏ bừng, cúi thấp:
"Anh là hùng, em rất ngưỡng mộ, cũng… rất thích."
Đồng tử Thẩm Mục Trạch hơi co lại, trong lòng trào dâng một ý muốn ôm thật chặt.
Anh cố kiềm chế, giọng khàn khàn trầm thấp:
"Vậy là… em đồng ý rồi?"
Tống Tri Ninh ngẩng lên , nghiêm túc gật đầu.
Bàn tay siết chặt của Thẩm Mục Trạch từ từ buông lỏng, cả người như trút gánh nặng, khóe miệng cũng khẽ cong lên:
"Đi thôi."
Hai người sánh vai bước đi, chưa đi mấy bước, Tống Tri Ninh đã cảm thấy bàn tay mình một bàn tay to, ấm áp và có chút thô ráp nắm lấy.
Cô ngẩn ra một chút, rồi khẽ mỉm , nhẹ nhàng siết lại.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng trường.
"Cảm ơn …"
Gió tối lành lạnh thổi tới, khiến Tống Tri Ninh không khỏi rụt vai, hai tay ôm lấy cánh tay mình.
Thẩm Mục Trạch do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không kìm , đưa tay nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Cơ thể Tống Tri Ninh nhất thời cứng đờ, áp vào lồng ngực vững chãi khiến thấy yên tâm lạ thường, rồi dần dần thả lỏng.
"Anh không thể luôn ở bên em, hứa, ngoài thời gian việc, phần còn lại đều là của em."
Giọng vang lên, ngực rung nhẹ theo từng câu .
Tống Tri Ninh khẽ :
"Em chỉ mong mỗi lần đi nhiệm vụ đều bình an trở về."
Nghe , tim Thẩm Mục Trạch chợt mềm lại.
Nhưng rồi nhớ ra một chuyện, nhẹ nhàng buông tay, hai tay đặt lên vai :
"Hình như Cố Thời Đình đối xử với em rất đặc biệt."
Khi câu này, giọng pha chút ghen tuông khó nhận ra.
Tống Tri Ninh hơi nhíu mày:
"Em cũng cảm thấy . Nhưng em chỉ biết ơn ấy thôi, không có ý gì khác. Em cũng không hiểu vì sao ấy lại như … Nhưng ấy là quân nhân, chắc sẽ không gì trái kỷ luật đâu."
Nghe , Thẩm Mục Trạch cuối cùng cũng yên tâm.
Chỉ cần không có ý gì với Cố Thời Đình, cũng chẳng cần phải ăn mấy thứ giấm chua vô vị đó.
"Thôi, mau vào ký túc xá nghỉ ngơi đi."
"Vâng. Anh lái xe về cẩn thận nhé."
"Ừ."
Nhìn bóng khuất dần trong cổng trường, Thẩm Mục Trạch mới lên xe.
Tay vẫn đặt trên vô lăng, như còn đang hồi tưởng lại cái ôm ban nãy.
Một lúc lâu sau, mới thu lại cảm , khởi xe rời đi.
34.
Nửa tháng sau.
Tranh thủ hôm nay không có tiết, Tống Tri Ninh ghé nhà thăm mẹ Thẩm, còn đích thân vào bếp nấu vài món, định mang đến đơn vị cho Thẩm Mục Trạch.
Vì hiểu tính chất công việc của , không nhắc đến việc hai người đang hẹn hò.
Điều khiến nhẹ lòng là nửa tháng nay, Cố Thời Đình cũng không đến tìm nữa.
Nghe dạo này thành phố đang tổ chức Đại hội đại biểu quân nhân, chắc hẳn bận chuyện công vụ.
Nghĩ , cũng thấy nhẹ nhõm hơn, nếu đến, thật sự chẳng biết phải đối mặt thế nào.
——
Tại Cục Cảnh sát, trong văn phòng.
Gần đây không có vụ lớn nào, Thẩm Mục Trạch liền cho người lật lại các vụ án chưa để phân tích lại hồ sơ.
Đến giờ ăn trưa, bụng Vương Hạo đã đói meo, đang định lên tiếng nhắc thì thấy Tống Tri Ninh tay xách hộp cơm đứng e dè ở cửa.
“Đội trưởng Thẩm, người của mang cơm đến kìa.”
Anh chàng nhướng mày, ra hiệu cho Thẩm Mục Trạch quay đầu lại.
Thẩm Mục Trạch vừa thấy, ánh mắt cứng rắn lập tức dịu lại:
“Các cậu đi ăn trước đi.”
Nghe , đám người Vương Hạo không phục, đồng loạt nhao nhao:
“Ây ây ây, không cho bọn em ăn ké một miếng à?”
Bạn thấy sao?