Hôn Nhân Không Tình [...] – Chương 16

Thẩm Mục Trạch chẳng buồn để ý, đứng dậy bước tới:
“Trời nắng thế này, sao em lại tới?”

Gò má đỏ ửng vì nắng, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Anh khẽ nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng lau giúp .

Bắt gặp ánh mắt trêu chọc xung quanh, Tống Tri Ninh ngượng ngùng :
“Hôm nay em nghỉ, tiện ghé thăm bác , rồi nấu chút đồ mang qua cho … Mau ăn lúc còn nóng.”

Trong phòng nghỉ.

Tống Tri Ninh mở hộp cơm ra:
“Em ít nấu ăn, không biết có hợp khẩu vị không…”

Miến xào cải thảo, khoai tây hầm thịt, cà tím xào thịt, thêm một bát canh sườn.

Thẩm Mục Trạch gắp một miếng thịt, nhai hai cái rồi đáp:
“Ngon lắm.”

Thật ra… mặn chết đi .

Tống Tri Ninh mắt cong như trăng lưỡi liềm:
“Thật à? Vậy ăn nhiều một chút.”

Thẩm Mục Trạch “ừ” một tiếng, húp một ngụm canh sườn thanh đạm rồi tiếp tục ăn, ăn rất nhanh vẫn giữ tác phong lịch sự.

Tống Tri Ninh ăn mà lòng thỏa mãn chưa từng thấy.

Cô chưa từng nghĩ có một ngày, bản thân lại có thể vì một người đàn ông mà vui vẻ chỉ vì thấy ăn cơm.

Nhưng chưa bao lâu, Vương Hạo đột ngột xông vào:
“Đội trưởng Thẩm! Có việc rồi!”

Sắc mặt Thẩm Mục Trạch lập tức trầm xuống, buông đũa, vội đội mũ lên. Nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn:
“Em mau về trường nghỉ ngơi, đồ ăn cứ để lại đây, về sẽ ăn tiếp.”

Nói xong, cùng Vương Hạo bước nhanh rời đi.

Tống Tri Ninh theo bóng lưng khuất dần, rồi lại mâm cơm dở dang trên bàn, khẽ thở dài.

Cảnh sát thật sự vất vả, đến một bữa cơm trọn vẹn cũng không có.

Nghĩ đến lời dặn là sẽ ăn nốt sau khi về, lại thấy lo lắng.

Thời tiết thế này, thức ăn để lâu chắc chắn sẽ hỏng.

Tống Tri Ninh bắt đầu thu dọn hộp cơm. Khi cầm đũa lên, chợt khựng lại, gắp một miếng cà tím ăn thử, ngay lập tức, mặt tái mét, lập tức nhổ thẳng vào thùng rác.

Lại gắp thêm vài món khác nếm thử… tất cả đều mặn!

Khó trách lúc nãy ăn một miếng lại uống một hớp canh…

Nghĩ đến việc Thẩm Mục Trạch mặt không đổi sắc ăn hết phần cơm đó, lòng vừa áy náy vừa ấm áp.

Xem ra lần sau phải cẩn thận hơn mới .

Thu dọn xong, Tống Tri Ninh định tranh thủ chiều nay ra thư viện xem sách. Ai ngờ vừa về đến trường, bốn phía đã là ánh kỳ quái.

Cô bất giác thấy bất an, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc đó, Lưu Kiến Hồng từ xa hớt hải chạy tới:
“Tri Ninh, cuối cùng cậu cũng về rồi!”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tống Tri Ninh đầy vẻ ngơ ngác.

“Cậu mau ra bảng thông báo mà xem, có người dán tờ truyền đơn to đùng cậu quyến rũ Chính ủy quân khu đấy!”

35.

Nghe xong lời của Lưu Kiến Hồng, Tống Tri Ninh hoàn toàn sững sờ.

Dụ dỗ chính ủy quân khu?

Cô lúc nào thì đi dụ dỗ Cố Thời Đình cơ chứ?

Lưu Kiến Hồng còn sốt ruột hơn, kéo luôn đến bảng thông báo đang bị sinh viên vây kín, khó khăn lắm mới chen vào, đã thấy một tờ đại tự báo nền đỏ chữ đen to đùng chiếm gần hết bảng.

Không ký tên, toàn bộ nội dung đều đang ám chỉ Tống Tri Ninh và Cố Thời Đình thân mật không đứng đắn, hoại cảm người khác, ảnh hưởng đến quan hệ quân dân đoàn kết.

“Cái quái gì đây? Ai dán cái này !?” Tống Tri Ninh tức đến mặt tím bầm.

Lưu Kiến Hồng cũng giận không chịu nổi:
“Tớ cũng không biết, lúc đi lấy cơm thì thấy nó đã dán ở đây rồi.”

Lời còn chưa dứt, trong đám đông liền vang lên tiếng nhạo khinh bỉ:

“Thật không biết xấu hổ, định quyến rũ chính ủy quân khu à? Nghĩ mình có tí nhan sắc là ngon lắm sao? Muốn trèo lên cành cao phượng hoàng hả!”

Hai người quay đầu lại, thì ra là Lại Hồng Muội, sinh viên phòng bên.

Lại Hồng Muội nổi tiếng chua ngoa độc miệng, lại đố kỵ với người khác, đặc biệt là Tống Tri Ninh, vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Bình thường đã không ít lần cố khó dễ, nào là hắt nước vào chân , cố chen lấn xô đẩy. Tống Tri Ninh luôn nhịn cho qua, chẳng ngờ lần này lại bị ta lôi ra trò.

Tống Tri Ninh còn chưa kịp mở miệng, Lưu Kiến Hồng đã xắn tay áo quát lại:

“Ai là hồ ly tinh? Tri Ninh chính là phượng hoàng, không giống mấy con gà rừng mặt dài như khỉ như mày!”

Bị mắng to trước bao người, Lại Hồng Muội sao chịu nổi, lập tức trừng mắt gắt lên:
“Cô dám lại lần nữa?”

“Tôi là gà rừng đấy, không nghe rõ hả?” Lưu Kiến Hồng không hề yếu thế, giọng còn lớn hơn ban nãy.

Lại Hồng Muội giận tím mặt, nhào tới kéo tóc .

Hai người lập tức lao vào đánh nhau ngay trước bảng thông báo, người xem càng lúc càng đông.

Tống Tri Ninh lo Lưu Kiến Hồng chịu thiệt, vội vàng can ngăn:
“Kiến Hồng, đừng đánh nữa…”

Nhưng Lưu Kiến Hồng nào nghe, tát ngay một cái rõ đau vào mặt đối phương:
“Tao nhịn mày lâu rồi, suốt ngày ra vẻ mẹ thiên hạ, mày tưởng mày là ai?”

Lại Hồng Muội ôm mặt, giãy giụa kêu gào:
“Tụi mày một đứa dụ đàn ông, một đứa chửi bậy, không có đứa nào tử tế cả!”

Lưu Kiến Hồng sôi máu, tiếp tục vung tay:
“Để xem mày còn dám nữa không!”

Thấy Lại Hồng Muội giơ tay định cào mặt Lưu Kiến Hồng, Tống Tri Ninh theo phản xạ giơ tay chắn.

Ba vết cào đỏ rướm máu lập tức hiện rõ trên cánh tay trắng nõn của .

Hiện trường loạn như chợ vỡ, may mà có người đi gọi giáo viên đến.

Kết quả là cả ba bị dẫn về phòng giáo viên chủ nhiệm.

Vừa vào phòng, Lại Hồng Muội đã lật mặt, khóc lóc kể khổ:
“Thầy ơi, họ vừa chửi em vừa đánh em, thầy xem mặt em này…”

Lưu Kiến Hồng tức muốn bốc hỏa:
“Nói bậy! Rõ ràng là chửi trước, ra tay trước!”

Giáo viên chủ nhiệm đập bàn:
“Đủ rồi! Hai người im ngay!”

Nói xong, ông quay sang Tống Tri Ninh, người có tiếng là sinh viên ưu tú của khoa Phát thanh – truyền hình, mặt nghiêm trọng:
“Tống Tri Ninh, chuyện đại tự báo là thế nào? Em là sinh viên ưu tú, sao lại có chuyện như thế xảy ra?”

Tống Tri Ninh vội vàng giải thích:
“Thưa thầy, em không hề dụ dỗ Cố chính ủy. Đúng là ấy từng cứu em, từ đầu đến giờ chỉ gặp nhau có vài lần thôi, sao có chuyện hoại cảm người khác ạ?”

Lại Hồng Muội khẩy:
“Còn giả bộ! Hôm trước chẳng phải Cố chính ủy còn đến tìm , còn tặng quà đấy thôi!”

Tống Tri Ninh lạnh lùng ta:
“Cô quen Cố chính ủy à?”

Lại Hồng Muội nghẹn lại, lắp:
“Ai… ai chẳng biết ấy mặc quân phục tới, cấp bậc cũng không thấp, đoán cũng đoán ra.”

“Cô ấy tặng tôi quà, thấy tôi nhận chưa?”
Tống Tri Ninh chất vấn, mặt không đổi sắc.

Lại Hồng Muội há miệng, không nên lời.

Bên cạnh, Lưu Kiến Hồng hả hê, còn lén giơ ngón tay cái với Tống Tri Ninh.

Giáo viên chủ nhiệm cũng nhận ra bên trong có uẩn khúc. Nhưng chuyện này liên quan đến chính ủy quân khu, nếu xử lý không khéo sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.

Ông quyết định để cả ba người về viết bản kiểm điểm, đồng thời sai người gỡ tờ đại tự báo xuống, còn bản thân thì đi báo cáo với hiệu trưởng.

Rời khỏi tòa nhà dạy học, Lưu Kiến Hồng vẫn tức ách:
“Viết kiểm điểm cái gì chứ? Rõ ràng mình không sai!”

Nhìn sang Tống Tri Ninh vẫn cúi đầu im lặng, sốt ruột hỏi:
“Cậu đừng là đang tự thấy mình sai đấy nhé? Cậu là nạn nhân cơ mà!”

Tống Tri Ninh lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc, lạnh đi vài phần:

“Tớ đang nghĩ… rốt cuộc là ai lại nhắm vào tớ như ?”

36.

"Không phải Lại Hồng Muội thì còn ai vào đây?" Lưu Kiến Hồng hừ một tiếng.

Tống Tri Ninh khẽ cau mày, lại lắc đầu:
"Không đúng, chuyện này không giống phong cách của ta."

Dù Lại Hồng Muội luôn khó dễ, cũng chỉ là những trò trẻ con như hắt nước, xô đẩy. Việc viết đại tự báo, lại còn lôi cả chính ủy quân khu vào, nếu không cẩn thận sẽ dính đến pháp luật. Với tính cách nhát gan như ta, tuyệt đối không dám việc này.

Lưu Kiến Hồng bộ dạng đang trầm ngâm của , tặc lưỡi:
"Tớ thấy cậu bây giờ càng ngày càng giống một người."

Tống Tri Ninh khó hiểu:
"Ai cơ?"

"Đội trưởng Thẩm."

Nghe đến đây, mặt Tống Tri Ninh hơi đỏ lên:
"Nào có…"

"Thôi rồi, không trêu nữa. Mau đi phòng y tế, cánh tay cậu chảy máu cả rồi kìa."
Nói xong, Lưu Kiến Hồng kéo đi luôn.

Sự việc dán đại tự báo vẫn đang âm ỉ lan rộng, trong mắt người khác, Tống Tri Ninh dường như đã trở thành kẻ thứ ba chen chân vào cảm của người khác.

Cô luôn tin rằng "Cây ngay không sợ chết đứng", tin rằng nhà trường sẽ trả lại sự trong sạch cho mình, đã ba ngày trôi qua, từ phía giáo viên chủ nhiệm lẫn hiệu trưởng đều không có tĩnh.

Nghe là do hội nghị đại biểu quân nhân của thành phố vẫn đang diễn ra, chuyện này tạm thời chưa thể công khai xử lý.

Lần đầu tiên, Tống Tri Ninh cảm thấy vừa ấm ức vừa bất an. Đã , Thẩm Mục Trạch lại bận điều tra vụ án, vẫn chưa quay về.

Hôm ấy, sau khi ghé thăm mẹ Thẩm, trên đường trở về trường, tiện thể đi qua cửa hàng cung tiêu mua ít đường đỏ giúp Lưu Kiến Hồng.

Vừa bước ra cửa, bỗng va phải một người, suýt rơi cả túi đường trên tay.

"Trùng hợp thật, lại gặp em rồi."

Giọng chói tai kia khiến Tống Tri Ninh lập tức ngẩng đầu, thì ra là Dư Anh Nam.

Cô mím môi:
"Đúng là trùng hợp."

Đối với người phụ nữ này, kẻ mà mỗi lần gặp mặt đều như muốn người, Tống Tri Ninh chẳng có hứng dây dưa, liền siết chặt túi đường, định rời đi.

Ai ngờ Dư Anh Nam bỗng đưa tay chặn đường , trong mắt đầy vẻ khiêu khích:

"Em à, chị khuyên em một câu, thứ không thuộc về mình thì đừng mơ tưởng, kẻo cuối cùng đến thể diện cũng chẳng còn đâu."

Tống Tri Ninh khựng lại, nghe ra ẩn ý trong lời , trong đầu lập tức nghĩ đến vụ đại tự báo mấy hôm trước, sắc mặt cũng trầm xuống:

"Chẳng lẽ… cái tờ đại tự báo xuyên tạc trắng đen đó là do ?"

Dư Anh Nam mím môi, nhạt:
"Chị chỉ ra sự thật thôi, sao lại bảo là xuyên tạc?"

Nói xong, còn tỏ vẻ kẻ chiến thắng, kiêu ngạo lên mặt:
"Chị cho em biết, chị và Thời Đình quen nhau từ rất lâu rồi. Anh ấy chị sâu đậm, cảm giữa bọn chị không ai có thể xen vào ."

Nghe , Tống Tri Ninh vốn còn đang giận cũng bỗng bật .

Nụ ấy khiến Dư Anh Nam cảm thấy như bị sỉ nhục, vẻ mặt càng thêm dữ tợn:
"Cô gì?"

"Tôi ngây thơ."

Tống Tri Ninh không khách khí đáp trả:
"Nếu Cố thực sự sâu đậm, cảm bền chặt đến mức không ai chen vào , thì tại sao phải dùng cái trò hạ cấp như để bôi nhọ tôi?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...