Hôn Nhân Không Tình [...] – Chương 17

"Chưa bàn đến việc cố cản đường tôi, có bao giờ nghĩ đến hậu quả việc đó sẽ mang lại cho Cố không?"

Lời này như cái tát giáng thẳng vào mặt Dư Anh Nam, nóng rát đến khó chịu.

Cô ta không thể phản bác, lại càng không chịu cúi đầu nhận sai:
là đang dạy dỗ tôi sao?"

Tống Tri Ninh thẳng lưng, ánh mắt kiên định:
"Đúng. Nhưng nếu không có lương tâm, thì dạy dỗ cũng vô ích."

Lửa giận của Dư Anh Nam bùng lên "phừng" một cái, ta giơ tay lên, định tát thật mạnh vào mặt Tống Tri Ninh.

Nhưng ngay lúc bàn tay chỉ còn cách má một , một bàn tay rắn chắc đột ngột nắm chặt cổ tay ta, siết mạnh.

Dư Anh Nam giật mình, hoảng hốt quay đầu , ánh mắt vừa chạm vào người đó liền lạnh buốt sống lưng!

“Thời Đình? … sao lại ở đây?”
Sắc mặt của Dư Anh Nam tái nhợt, cả người như bị khí thế của ép cho mềm nhũn.

Ánh mắt Cố Thời Đình ánh lên sự giận dữ, giọng vốn ôn hòa cũng trầm hơn thường ngày:
“Tôi vừa từ hội nghị đại biểu quân nhân trở về, không ngờ lại thấy đang ra tay đánh người ở đây.”

“Em…”
Dư Anh Nam luống cuống, vội vàng buông tay, lắp bắp giải thích:
“Là tại ta chuyện quá khó nghe, em mới nhất thời tức giận…”

Thế Cố Thời Đình không hề quan tâm đến ta, quay sang Tống Tri Ninh, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng:
“Em không sao chứ?”

Tống Tri Ninh khẽ lắc đầu, như không thấy ánh mắt đầy thâm kia của .

Nhận ra rõ ràng đang cố né tránh mình, tim Cố Thời Đình như bị siết chặt hơn.

Thời gian qua luôn bận rộn với công việc ở quân khu, lại lo liệu đại hội đại biểu, gần như không có thời gian gặp .
Trong lòng đã mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, sợ cứ tiếp tục thế này, họ sẽ trở thành hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm.

Đã không ít lần, nghĩ đến chuyện chuyển nghề...

Tống Tri Ninh Cố Thời Đình trước mặt, có lẽ vẫn chưa biết chuyện tờ áp phích kia.
Lại liếc Dư Anh Nam đang trắng bệch mặt mày, cố lớn:
“Cố chính ủy, lần trước cứu tôi, tôi rất biết ơn. Nhưng dù là quân dân như một, nếu bị người ta hiểu nhầm là quyến rũ , tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách.”

Cố Thời Đình cau mày: “Ý em là gì?”

Tống Tri Ninh không vòng vo:
“Vị nữ đồng chí này đã đến trường tôi dán áp phích, tôi quyến rũ , hoại cảm giữa ta, còn đề nghị nhà trường đuổi học tôi vì đạo đức kém.”

Nghe , sắc mặt Cố Thời Đình lập tức trầm xuống.

Dư Anh Nam hoảng loạn:
“Không phải đâu, Thời Đình, đừng nghe con nhỏ này linh tinh!”

“Có hay không, đến trường hỏi một câu là rõ.”
Giọng Tống Tri Ninh mất hết kiên nhẫn:
“Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Nói dứt câu, vòng qua hai người rời đi.

Trái tim Cố Thời Đình trống rỗng, chẳng buồn để ý tới Dư Anh Nam nữa, vội vã đuổi theo:
“Tri Ninh, đợi đã!”

Cảm thấy lại muốn kéo tay mình, Tống Tri Ninh nhanh chóng tránh né, cố nén tức giận:
“Nam nữ thụ thụ bất thân, xin tự trọng.”

Cố Thời Đình nghẹn lời, bàn tay giơ ra lặng lẽ thu lại, siết chặt thành nắm .
“Chúng ta… có thể chuyện nghiêm túc không? Có vài chuyện… em có thể không tin, mà…”

Lời ra đến miệng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Tất cả những điều đã xảy ra quá mức khó tin, nếu rằng họ từng là vợ chồng, đã hy sinh vì cứu người, còn thì xuyên đến thế giới này để bù đắp cho , sẽ tin sao?

Tống Tri Ninh thở dài, mệt mỏi:
“Cố chính ủy, tôi không biết những cảm dành cho tôi xuất phát từ đâu, tôi muốn rõ, tôi chỉ biết ơn , trong đó không có chút nào cả.”

Ngập ngừng một lát, rõ ràng hơn:
“Hơn nữa, tôi và Đội trưởng Thẩm đang quen nhau.”

Câu đó như một tiếng sét đánh giữa trời quang giáng thẳng vào lòng Cố Thời Đình.

Đồng tử co rút, hơi thở như bị bóp nghẹn:
“Em với Thẩm Mục Trạch?”

Tống Tri Ninh gật đầu:
“Phải. Bọn tôi ở bên nhau rất tốt, nên tôi mong giữ khoảng cách, không chỉ vì phép lịch sự, mà cũng để bảo toàn thể diện cho .”

Từng lời từng chữ như lửa thiêu cháy trái tim Cố Thời Đình, để lại những vết đau rát không thể dập tắt.

Cảm giác mất phương hướng bắt đầu trỗi dậy, thúc đẩy sự không cam lòng trong :
“Tại sao em lại chọn ta?”

Trong nhận thức của , Tống Tri Ninh đáng lẽ vẫn còn mới đúng, cho dù mọi thứ đã thay đổi, thì vẫn là , vẫn là , họ đáng lẽ phải đến bên nhau.

Hơn nữa, ông trời để đến thế giới này, chẳng phải là để bù đắp cho hay sao?

Nhưng Tống Tri Ninh , rõ ràng đáp:
“Bởi vì ấy quá tốt.”

38.

Cố Thời Đình siết chặt nắm tay, dùng sức đến mức các khớp ngón tay trắng bệch:
"Em ta tốt... ý là ta có thể cho em mọi thứ em muốn?"

Tống Tri Ninh cau mày, rõ ràng không hài lòng với lời ấy.

"Không thể. Anh ấy là cảnh sát hình sự, thời gian không thuộc về một mình tôi."

Nhắc đến Thẩm Mục Trạch, ánh mắt ánh lên một tia dịu dàng:
"Anh ấy rất bận, có khi thức trắng đêm trong văn phòng để án. Anh ấy cũng rất dũng cảm, luôn xông pha ở tuyến đầu bất kể nguy hiểm. Anh ấy không có thời gian bên cạnh tôi, tôihiểu, nên tôi không trách ấy."

"Nhưng chỉ cần tan ca, hoặc khi rảnh, ấy sẽ đến tìm tôi trò chuyện. Nếu tôi bận, ấy sẽ lặng lẽ chờ đợi. Anh ấy nhớ từng câu tôi , có lúc chính tôi còn quên, ấy vẫn có thể lặp lại từng chữ không sai."

"Gia cảnh ấy tốt hơn tôi, bên cạnh cũng không thiếu người để ý. Tôi từng lo mình không xứng, ấy luôn nghiêm túc và lịch thiệp từ chối từng người, còn chủ giới thiệu tôi với bè, đồng nghiệp."

"Bề ngoài trông ấy lạnh lùng, thật ra là người tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ. Khi tôi mất niềm tin, than thở, ấy sẽ cổ vũ tôi không biết mệt mỏi, dành cho tôi sự tin tưởng và quan tâm đủ để tôi dũng cảm đối mặt với mọi nghi ngờ."

Tống Tri Ninh rất nhiều, trong đầu Cố Thời Đình lại không ngừng hiện lên từng chuyện cũ của hai người. Hết lần này đến lần khác bỏ rơi vì Dư Anh Nam, không tin tưởng , chưa từng lắng nghe những điều

Mãi đến giờ phút này, mới nhận ra, dành cho hóa ra lại hời hợt như thế.

Tống Tri Ninh không nhận ra ánh mắt thất thần, nhụt chí như núi đổ trong đáy mắt Cố Thời Đình, chỉ tiếp tục nhẹ giọng:

"Ở bên ấy, dù xa đến đâu, tôi cũng cảm thấy trái tim vẫn gần bên nhau."

Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu người đàn ông đang chết lặng trước mặt:
"Cố chính ủy, rất xuất sắc. Tôi tin nhất định sẽ gặp một người thật lòng , và cũng thật lòng ấy."

Dứt lời, Tống Tri Ninh xoay người rời đi.

Cố Thời Đình đứng chết trân tại chỗ, bóng dáng dần khuất xa, đôi mắt cay xè mờ đi.

Đã từng có một người con tha thiết…
Nhưng lại đánh mất .

Và khi nghĩ rằng mình có thể tìm lại…
Thì mọi thứ đã không còn như xưa nữa. Cô không nữa rồi.

...

Trong khu nhà quân đội.

Đêm đã khuya, phòng khách trống vắng ngập mùi rượu nồng nặc.

Cố Thời Đình ngồi bệt dưới sàn, bên cạnh là sáu bảy chai rượu trắng đã cạn.

Anh cầm chai rượu dở trên tay, ngửa cổ tu một ngụm, đến khi dạ dày và cổ họng như bị thiêu đốt, nôn ra một trận dữ dội.

Hai tay chống sàn run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, ánh trống rỗng như ngọn nến vừa vụt tắt.

"Bịch" một tiếng, ngã gục xuống sàn, rượu loang ướt hết áo .

Dưới ánh đèn chói mắt, cổ họng tràn ra tiếng nức nghẹn nghèo nàn.

Anh ích kỷ cầu mong, giá như tỉnh dậy lần nữa, mình có thể quay lại thế giới mất đi Tống Tri Ninh…
Ít ra trong thế giới đó, từng là của .
Cô từng , dù chỉ là… từng .

"Tri Ninh... em có thể… quay về không…"

Anh úp tay che mặt, khàn giọng thì thầm.

...

Vài ngày sau, chuyện tờ áp phích bị Cố Thời Đình âm thầm xử lý triệt để. Hóa ra là Dư Anh Nam đưa tiền cho Lại Hồng Muội để âm thầm dán lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...