17.
Tống Tri Ninh căng thẳng nắm chặt vạt áo, sau khi đứng cạnh Thẩm Mục Trạch thì cúi đầu thật sâu về phía Cố Thời Đình đang ngây người trên giường bệnh:
"Cảm ơn Cố chính ủy, nếu không nhờ lái xe chặn kẻ xấu kia lại, em chắc chắn đã bị hắn bắt đi rồi."
Cuối câu hơi run, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cơn hoảng loạn vừa rồi.
Mà trong mắt Cố Thời Đình giờ đây chỉ toàn hình ảnh Tống Tri Ninh, người vì cứu người mà hy sinh trong ký ức .
Người đang đứng sống sờ sờ trước mắt, thật sự là ấy sao!
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng bằng vải tổng hợp, mái tóc dài đen nhánh buộc gọn thành đuôi ngựa, vài lọn tóc bên tai vì mồ hôi mà dính chặt vào khuôn mặt ửng hồng.
Ngũ quan thanh tú rạng rỡ, đặc biệt là đôi mắt, trong trẻo như trẻ thơ.
Thế ánh dành cho ngoài sự biết ơn ra thì không còn chút cảm hay lưu luyến nào, như thể chỉ là một người lạ từng cứu một mạng.
Cố Thời Đình theo bản năng muốn ngồi dậy lại gần Tống Tri Ninh, cơ thể như mất kiểm soát, chẳng đậy chút nào.
Anh như đang một người đã xa cách hàng chục năm, giọng khàn hẳn đi:
"Cô là... Tống Tri Ninh?"
Trên mặt Tống Tri Ninh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, thầm nghĩ mình đâu có tên, sao ta lại biết ?
Đúng lúc ấy, bác sĩ bước vào kiểm tra cho Cố Thời Đình.
Thẩm Mục Trạch liền lên tiếng:
"Vậy Cố chính ủy, bọn tôi xin phép đi trước, nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong còn đứng nghiêm chào một cái rồi mới quay người rời đi.
Tống Tri Ninh cũng vội vàng cúi đầu, xoay người đuổi theo.
Nhìn thấy sắp đi, Cố Thời Đình theo phản xạ đưa tay định giữ lại:
"Đợi đã!"
Nhưng kia chạy quá nhanh, hoàn toàn không nghe thấy lời .
Bàn tay Cố Thời Đình khựng lại giữa không trung rồi chậm rãi buông xuống, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều, vui sướng khi mất rồi lại có lại, nhiều hơn cả là bất an khi mối quan hệ giữa và Tống Tri Ninh giờ đã trở nên xa lạ...
Dưới lầu.
Tống Tri Ninh bước nhanh theo sau Thẩm Mục Trạch, cao ráo, chân dài, bước đi lại nhanh, phải gần như chạy lúp xúp mới theo kịp.
Bất chợt, dừng lại, không kịp phản ứng liền đâm sầm vào lưng , đau đến mức sống mũi cay cay suýt khóc.
Thẩm Mục Trạch quay người lại, đang xoa xoa mũi:
"Lần sau đừng lên xe người lạ nữa."
Tống Tri Ninh đỏ mặt:
"Em sẽ không đâu, lần này là do vội về trường..."
Nghe , Thẩm Mục Trạch mới nhớ ra gần đây là thời điểm đại học nhập học, mà lại là sinh viên của Đại học Tế Bắc.
Trầm mặc một lát, khẽ mở miệng:
"Anh đưa em đi."
Tống Tri Ninh ngẩn ra, mừng đến mức không dám tin:
"Cảm ơn đội trưởng Thẩm!"
Thẩm Mục Trạch mở cửa xe, để lên xe.
Trên đường đi, Tống Tri Ninh không nhịn cứ len lén Thẩm Mục Trạch đang lái xe.
Anh nghiêm túc quá mức, nghiêm túc như một cán bộ kỳ cựu mấy chục năm, trong khi dường như cũng chỉ hơn khoảng sáu, bảy tuổi...
Còn Thẩm Mục Trạch thì sớm đã phát hiện ánh mắt của , vẫn giả vờ không thấy, chăm lái xe.
Chỉ đến khi xe dừng trước cổng trường, mới nghiêng đầu sang:
"Đến rồi."
Tống Tri Ninh hoàn hồn, ngượng ngùng né ánh mắt rồi vội vàng xuống xe, như sực nhớ điều gì đó, cúi người với trong xe:
"Suýt nữa thì quên, đội trưởng Thẩm, cũng cảm ơn đã đá văng con dao của kẻ xấu, không để em bị thương..."
Nghe giọng mềm mại lại chân thành, khóe môi luôn căng chặt của Thẩm Mục Trạch khẽ nhếch lên:
"Đó là điều nên ."
Nhìn qua là biết là một học sinh ngoan.
Tống Tri Ninh đóng cửa xe lại, đứng xe rời đi rồi mới định bước vào trường.
"Tống Tri Ninh!"
Một giọng bất ngờ vang lên giật bắn, quay người lại thì thấy cùng phòng, Lưu Kiến Hồng đang đứng đó, tức giận đẩy một cái:
"Cậu gì thế hả?"
Lưu Kiến Hồng nắm bím tóc nhỏ của , mặt đầy đắc ý, ánh mắt thì mập mờ:
"Bị tớ bắt quả tang rồi nhé, dám lén lút đương, mau khai ra, bắt đầu từ bao giờ hả?"
18.
Tống Tri Ninh ngơ ngác:
"Đối tượng gì cơ?"
"Đừng chối nữa, người ta đưa cậu đến tận cổng trường đấy."
Vừa , Lưu Kiến Hồng vừa huých vai một cái:
"Cậu giỏi thật đấy, mới nghỉ hè có một chút mà đã quen một công an rồi. Tớ liếc qua một cái thôi mà thấy ấy đẹp trai phết đấy chứ.”
Nghe , mặt Tống Tri Ninh lập tức đỏ bừng, vội xua tay:
"Không phải đâu! Anh ấy không phải trai tớ, ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục công an."
Lưu Kiến Hồng lại càng kinh ngạc:
"Cảnh sát hình sự? Còn là đội trưởng!?"
Trong ấn tượng của , trừ phi là vụ án lớn, chứ dân thường như bọn họ đâu có cơ hội gặp cảnh sát hình sự.
Mà bề ngoài, người đàn ông ấy chắc cũng chỉ 27, 28 tuổi, mà đã đội trưởng rồi.
Thấy Lưu Kiến Hồng sắp hiểu lầm nữa, Tống Tri Ninh vội kể lại chuyện vì gấp về trường nên lên nhầm xe của kẻ xấu.
Lưu Kiến Hồng nghe mà sợ hãi, cũng thót tim thay :
"Không biết nên cậu xui hay may nữa, xui thì suýt mất mạng, mà may thì không những gặp cảnh sát hình sự, còn gặp cả ủy viên quân khu."
Tống Tri Ninh cũng vẫn còn sợ hãi:
"Đúng ..."
May mà có Thẩm Mục Trạch và Cố chính ủy.
Sau khi nộp học phí xong, Tống Tri Ninh nhớ ra vẫn chưa báo bình an cho ba mẹ, liền đến phòng truyền đạt của trường gọi điện về nhà.
Sau vài tiếng tút, đầu dây bên kia vang lên giọng hơi khàn của mẹ Tống.
"Ai đấy?"
"Mẹ, là con."
"Tống Tri Ninh à? Con đến trường rồi sao?"
Tống Tri Ninh khẽ “vâng” một tiếng, quyết định không kể chuyện xảy ra hôm nay để mẹ khỏi lo, chỉ :
"Con đến nơi rồi, mẹ với ba nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Ai ngờ mẹ Tống lại đổi giọng:
"Con đừng lo cho mẹ với ba, nên nghĩ nhiều hơn đến chuyện chung thân đại sự của mình đi."
Nghe , mặt Tống Tri Ninh lập tức sụp xuống:
"Mẹ, con còn trẻ mà, với lại đang đi học..."
"Con đã 21 rồi, con nhà dì Trần, dì Lý đi, tuổi ngang con mà con cái họ biết gọi người ta rồi. Hơn nữa cái ngành phát thanh này của con, học xong có ăn cơm nhà nước không?"
Mẹ Tống thở dài, giọng bắt đầu cứng rắn hơn:
"Đúng lúc mẹ nhờ người mai cho con một đối tượng, là con trai học cũ của mẹ hồi tiểu học, cậu ấy cũng đang ở Tế Bắc, công an. Mẹ đã bàn với mẹ cậu ấy rồi, chiều ngày kia hai đứa gặp mặt nhé."
Tống Tri Ninh như bị sét đánh:
"Mẹ, sao mẹ tự ý quyết định thay con thế! Hơn nữa chiều ngày kia con còn có tiết học mà!"
"Chuyện này cứ quyết đi, đến lúc đó nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút."
Nói xong mẹ liền dập máy.
"Mẹ? Mẹ!"
Tống Tri Ninh tức đến dậm chân, đặt ống nghe xuống rồi thở dài bất lực.
Mẹ cái gì cũng tốt, chỉ riêng chuyện hôn nhân là luôn khăng khăng phải tìm người đàn ông tốt trước rồi mới tính chuyện khác.
Cô nhíu mày day trán, suy nghĩ xem chiều ngày kia phải thế nào.
Công an sao?
Vô cớ, lại nghĩ tới Thẩm Mục Trạch...
"Tống Tri Ninh! Gọi xong chưa đấy? Không nhanh lên là không còn đồ ăn ngon đâu!" – Lưu Kiến Hồng giục.
Tống Tri Ninh hoàn hồn, vội chạy lại:
"Đến đây!"
…
Hôm sau.
Cục công an, văn phòng.
Thẩm Mục Trạch sải bước đi vào, tiện tay cởi áo khoác:
"Hạo Tử, kết quả thẩm vấn Diêu Vinh thế nào rồi?"
Vương Hạo suốt đêm không chợp mắt, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên chửi:
"Hắn đúng là cục đá trong hố phân, vừa thối vừa cứng, cả đêm không moi một chữ!"
Thẩm Mục Trạch lật hồ sơ vụ án, lông mày nhíu chặt.
Ngoài Tống Tri Ninh cứu, trong vòng một tháng qua ở Tế Bắc đã xảy ra năm vụ án phụ nữ trẻ bị .
Chuyện này khiến lòng người hoang mang, nếu không án sớm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn tới xã hội.
Trực giác mách bảo , Diêu Vinh không phải hung thủ. Nhưng nếu không phải hắn, hắn định đưa Tống Tri Ninh đi giao cho ai...
Thẩm Mục Trạch còn đang phân tích thì Vương Hạo bỗng lên:
"Đội trưởng Thẩm, đội trưởng Thẩm, nữ sinh mà cứu hôm qua tới rồi!"
19.
Thẩm Mục Trạch quay đầu sang, chỉ thấy Tống Tri Ninh đang đứng trước cửa cùng một khác, trên tay cầm một lá cờ lụa.
Cô cúi gằm mặt, khuôn mặt đỏ như cà chua gần như muốn chôn luôn vào cổ áo.
Lưu Kiến Hồng thì hoàn toàn tự nhiên, kéo tay Tống Tri Ninh đi vào, giọng cảm kích như bậc trưởng bối:
"Cảm ơn đồng chí công an đã cứu Tống Tri Ninh ngày hôm qua, thật sự cảm ơn rất nhiều!"
Nói rồi còn dùng khuỷu tay thúc nhẹ bên cạnh đang hồi hộp đến toát mồ hôi.
Trong lòng Tống Tri Ninh đã hối hận đến mức muốn quay đầu bỏ chạy, đáng lẽ không nên nghe lời Lưu Kiến Hồng mà cờ lụa đến tặng Thẩm Mục Trạch, giờ phải đối mặt với bao nhiêu người thế này thật sự quá ngượng...
Nhưng đã tới tận đây rồi, chỉ còn cách cắn răng, mặt dày đưa cờ lụa ra:
"Ờm... đội trưởng Thẩm, cảm ơn ."
Thẩm Mục Trạch liếc lá cờ, nền đỏ chữ vàng, tám chữ lớn nổi bật: "Trừ bạo an lương, vệ sĩ của nhân dân".
Lại sang Tống Tri Ninh, ánh mắt cứ như mèo nhỏ bị hoảng sợ, vừa đối diện ánh mắt liền vội vàng né tránh.
Lưu Kiến Hồng thì gan dạ, phóng khoáng, không chút e dè quan sát Thẩm Mục Trạch từ đầu đến chân.
Trời ơi, đồng chí công an này gần còn đẹp trai hơn, nếu đưa vào trường học, chắc mấy nữ sinh khác thấy là mê mẩn hết thôi…
Mà mấy đồng nghiệp trong văn phòng cũng không khỏi ghen tỵ ra mặt.
Thẩm Mục Trạch không chỉ đẹp trai mà còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đã có không ít thầm công khai theo đuổi, đều nghiêm túc từ chối.
Khổ thân bọn họ, ngày nào cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, đừng đương, ngay cả đồng nghiệp nữ còn khó mà bắt chuyện.
"Xin cảm ơn." Thẩm Mục Trạch thản nhiên nhận lấy cờ lụa, giọng điềm đạm:
"Gần đây Tế Bắc không yên ổn, dù là ban ngày hay buổi tối, các em khi ra ngoài nhớ đi cùng người khác, tránh những nơi ít người, và cảnh giác với người lạ."
Giọng lạnh mà rõ, khi dặn dò giống như đang báo cáo công việc, khiến người ta vô thức nghiêm túc lắng nghe.
Tống Tri Ninh và Lưu Kiến Hồng nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu như học sinh tiểu học.
Nghĩ đến việc Thẩm Mục Trạch vẫn đang việc, Tống Tri Ninh cũng không nán lại lâu, kéo Lưu Kiến Hồng rời đi.
Thấy hai người đã đi xa, Vương Hạo tặc lưỡi lắc đầu:
"Không biết bao giờ tôi mới có phúc khí như đội trưởng Thẩm đây…"
Một đồng nghiệp bên cạnh bật chọc ghẹo:
"Chưa đến năng lực án, nếu cậu có một nửa dung mạo của đội trưởng Thẩm thì chắc chắn các chị em mê mệt!"
Vương Hạo khịt mũi:
"Biến đi!"
Thẩm Mục Trạch cất cờ lụa đi, ngồi xuống tiếp tục xem hồ sơ vụ án:
"Chuẩn bị đi, mười phút nữa họp phân tích vụ án."
Bên ngoài cục công an.
Lưu Kiến Hồng kéo tay Tống Tri Ninh đang bước nhanh như bay:
"Cậu đi gấp thế gì? Tớ còn chưa ngắm đủ mà!"
"Bọn họ còn phải việc, đừng phiền người ta." Tống Tri Ninh thở dài bất lực.
Lưu Kiến Hồng lúc này mới nhớ ra, họ đâu phải công an đi giải quyết mấy vụ mâu thuẫn nhỏ, mà là xử lý những vụ nghiêm trọng hơn.
Bạn thấy sao?