11
Kết thúc sáu tiếng, trời đã về khuya.
Bán hàng ngoài chợ đêm phải đứng suốt, liên tục, đến cuối buổi ngay cả Dụ Ninh – người thể lực tốt nhất – cũng bắt đầu đuối.
Chỉ có tôi và Lục Vận Xuyên là vẫn vững vàng như thường.
Không ngoài dự đoán, tụi tôi giành hạng nhất.
Phần thưởng là phương tiện di chuyển cho ngày mai — người khác chỉ xe điện hoặc xe đạp, còn tụi tôi thì hẳn một chiếc siêu xe mui trần.
Vì quá mệt nên vừa về đến biệt thự, tôi gục xuống gối là ngủ say như chết.
Mãi đến sáng hôm sau ngủ dậy tôi mới biết, Lục Vận Xuyên đã lặng lẽ một chuyện lớn mà không hề báo trước.
— Anh tuyên bố rút khỏi chương trình thực tế này.
“Cát-xê và tiền vi phạm hợp đồng đã hoàn trả đầy đủ cho ê-kíp. Cũng xin đừng tiếp tục dùng vợ tôi để tạo đề tài nữa.”
Bình luận thả tim nhiều nhất là của một fan theo dõi sự nghiệp từ lâu, đang lo lắng đến phát điên:
“Anh ơi, có nghĩ đến việc sẽ đắc tội đạo diễn và nhà đầu tư không ?!”
Lục Vận Xuyên đích thân trả lời bình luận đó:
“Nhưng nếu vợ tôi không cần tôi nữa thì sao?”
Vì hành táo bạo này, chương trình buộc phải tạm ngừng livestream.
Tôi lúc đó vẫn chưa tìm thấy điện thoại, là Dụ Ninh cho tôi biết chuyện.
Tôi kinh ngạc:
“Anh ấy đâu rồi?”
Dụ Ninh đáp:
“Đang việc với tổ chương trình. Cả công ty quản lý của ấy cũng cử người tới. Anh ấy dặn tôi nhắn lại: em đừng lo lắng, cũng đừng tìm điện thoại nữa. Toàn bộ tài khoản mạng xã hội của em, ấy đã tạm thời tiếp quản rồi.”
Tôi vừa xuống lầu, thì bắt gặp Phùng Hy đang ở phòng khách tầng một.
Không còn máy quay và livestream, ta cũng không thèm giả vờ nữa, tôi bằng ánh mắt khinh thường đầy chán ghét:
“Lương Du Du, nghĩ mình là ai chứ? Cô có tư cách gì mà kéo tụt tiền đồ của Vận Xuyên?”
“Cô có biết việc vi phạm hợp đồng kiểu này sẽ khiến ấy khó sống trong giới không?”
“Ngay cả chuyện là vợ ấy, cũng đã là một gánh nặng cho ấy rồi.”
Tôi quay đầu hỏi Dụ Ninh:
“Cậu có nghe thấy tiếng chó sủa không?”
“Cô…!”
Phùng Hy giận đến mức trợn mắt.
Đúng lúc đó, Lục Vận Xuyên quay về.
Trông hơi mệt, vừa thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng lên như có sao trời bên trong.
Anh cảm ơn Dụ Ninh, rồi đưa tôi đi gặp quản lý của — chị Amy.
Chị là một người phụ nữ sắc sảo, từ cách ăn mặc đến lời đều rất chuyên nghiệp, rõ ràng là đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm.
Chị ấy tôi với ánh mắt dò xét, sau đó với Lục Vận Xuyên:
“Lục Vận Xuyên, trong số các diễn viên tay ngang mà tôi từng dẫn dắt, cậu là người có thiên phú tốt nhất. Cậu thật sự muốn vì chuyện này mà hủy hoại tương lai mình sao?”
Lục Vận Xuyên bình tĩnh đáp:
“Nếu tiền đồ là thứ phải đánh đổi bằng danh dự của người mình , thì chẳng phải nó quá đáng xấu hổ à?”
Anh tiếp, vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản:
“Giờ kết quả giải Kim Tú cũng đã có rồi, công ty nên thực hiện cam kết.”
Amy tôi bằng ánh mắt nhẫn nhịn, rồi đứng dậy:
“Yên tâm, chúng tôi sẽ công khai rõ tin đồn liên quan đến Lương Du Du, buổi họp báo cũng sẽ sắp xếp sớm nhất có thể.”
“Nhưng nếu cậu không thể tiếp tục tạo lợi nhuận cho công ty…”
“Thì cũng chẳng liên quan gì đến ấy.”
Lục Vận Xuyên điềm đạm :
“Tất cả hậu quả, tôi tự chịu.”
12
Sau khi Amy rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và .
Lục Vận Xuyên với tôi rằng, hơn nửa tháng trước, khi nhận lời tham gia chương trình thực tế này, đã sớm có thỏa thuận với công ty.
Nếu giành Ảnh đế trong lần xét giải Kim Tú này, thì công ty quản lý phải đứng ra giải quyết những tin đồn và dư luận tiêu cực xoay quanh tôi.
“Trước đây họ không chịu xử lý, thậm chí còn nhiều lần cố ngăn cản . Vì họ nghĩ rằng danh tiếng xấu của em sẽ giúp có thêm đề tài, thêm độ hot. Cộng thêm…”
Anh hơi khựng lại.
Tôi hiểu ngay:
“Cộng thêm việc họ nghĩ chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn?”
Lục Vận Xuyên siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay tôi.
“Sẽ không có chuyện đó.”
Câu ấy vừa giống như đang trấn an chính mình, vừa giống như đang cố gắng thuyết phục tôi:
“Chúng ta sẽ không ly hôn.”
Cả ngày hôm đó, không để tôi chạm vào điện thoại.
Nhưng đến tối, Dụ Ninh đã kể cho tôi nghe —
Rất nhiều tài khoản cực đoan gửi ảnh máu me, ảnh ghép bôi nhọ tôi khắp nơi, đã lần lượt nhận thư cảnh báo từ luật sư.
“Lục Vận Xuyên đăng một bài weibo rất dài.”
Dụ Ninh đưa điện thoại cho tôi xem.
“Lúc mới ở bên nhau, bọn tôi sống không dễ dàng. Cô ấy đề nghị cùng nhau ra chợ đêm bán hàng để kiếm thêm, tiết kiệm chút tiền, sau này mua một căn nhà nhỏ.”
“Hình vẽ trên áo thun trắng là ấy vẽ, giá cả và hương vị lẩu xiên que cũng là do ấy tự khảo sát.”
“Lúc đầu nước dùng còn nhạt, bán không chạy, ấy ở lì trong bếp đến tận khuya, thử hết lần này đến lần khác để chỉnh lại công thức.”
“Về sau buôn bán tốt hơn thì bị đối thủ chơi xấu. Hôm bị chuyện, tôi đang tăng ca trong công ty.
Sau này bác bán cơm rang bên cạnh mới kể, ấy nhặt đồ ăn bị hất xuống đất lên ăn, để chứng minh thức ăn của mình không có vấn đề.”
Ký ức năm xưa bất ngờ tràn về như gió lùa.
Tôi nhớ hôm đó, tôi mắt đỏ hoe về tới nhà, vừa mở cửa đã bị Lục Vận Xuyên ôm chặt lấy.
Toàn thân run rẩy, cuối cùng chỉ khẽ một câu bên tai tôi:
“Anh xin lỗi.”
Không lâu sau, với tôi:
Có một công ty giải trí đang tuyển người, muốn thử diễn viên.
“Thật ra không phải công ty nào ‘chọn’ cả. Là do gửi ảnh của mình đến hàng loạt công ty, mãi mới có một nơi chịu cho một cơ hội.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ muốn em không phải chịu khổ cùng nữa.”
“Vậy mà nhiều năm sau, em vẫn phải đứng giữa chương trình truyền hình, vì bị người ta khó dễ, mà ăn đồ ăn rơi dưới đất.”
Bài đăng đó đính kèm hai bức ảnh.
Chất lượng ảnh rất tệ, rõ ràng là chụp từ nhiều năm trước.
Một bức là tôi ngồi dưới ánh đèn, cặm cụi vẽ hình lên áo thun.
Bức còn lại là tôi đứng sau quầy bán lẩu xiên, dòng khách xếp hàng dài, trong mắt không giấu nổi niềm vui.
Bài đăng này, cộng với hình ảnh tôi thể hiện trong chương trình, và sự điều hướng dư luận từ công ty, hình tượng tiêu cực của tôi trên mạng bắt đầu chuyển biến rất nhanh.
Bạn thấy sao?