1.
Tạ Dữ bị tôi đánh đến nỗi đầu lệch sang một bên, thở hổn hển.
Lồng n.g.ự.c phập phồng, phần thân dưới đang quỳ gối thì căng cứng, trông như đang cố kìm nén đến phát điên.
Tôi nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt .
Đôi mắt của Tạ Dữ sâu thẳm, lúc nhìn người luôn mang lại một cảm giác áp bức đáng sợ.
Dù bây giờ đang bị trói, bị ép quỳ, bị đánh đến thương tích đầy người, vẫn không hề có cảm giác yếu thế.
Ngược lại, còn mang lại một loại cảm giác nguy hiểm rằng, một khi được cởi trói, sẽ lao lên cắn đứt cổ họng đối phương bất cứ lúc nào.
Tôi hỏi : "Biết vì sao tôi lại đánh không?"
Tạ Dữ không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vỗ vỗ mặt : "Không biết thì cứ quỳ tiếp đi."
"Quỳ cho đến khi tôi ngủ trưa dậy, chúng ta lại cùng đi học, biết chưa."
Tôi đứng dậy, vòng qua đi vào phòng ngủ.
Vạt váy mỏng nhẹ lướt qua trước mặt Tạ Dữ.
Anh cụp mắt, ánh nhìn u tối sâu thẳm, một lúc sau mới từ từ nhắm mắt lại.
2. Tạ Dữ là món đồ chơi tôi cờ có được.
Anh có ngoại hình đẹp, năng lực lại mạnh, mới vào đại học chưa bao lâu, đã trở thành nhân vật nổi bật trong trường.
Tôi có gặp vài lần là bắt đầu theo đuổi , luôn coi tôi như không khí.
Lần đầu tiên tôi chủ theo đuổi một người, lại liên tục bị từ chối, tôi cảm thấy mất mặt đến mức không chịu nổi. Thế là tôi cho người điều tra .
Rồi tôi biết được, gia cảnh nghèo khó, mẹ lại mắc bệnh nặng, dù có thêm đến c.h.ế.t cũng không gom đủ tiền thuốc chữa trị.
Đúng lúc, tôi có tiền tiêu không hết.
Mối quan hệ của tôi và thực ra rất đơn giản, tôi cho tiền, chó của tôi.
Tôi là người thù rất dai, lại hay ghi hận.
Chút cảm dành cho chẳng đủ để bù đắp cho cái sĩ diện mà tôi đã đánh mất trong lúc theo đuổi .
Đặc biệt là khuôn mặt của Tạ Dữ, mỗi lần tôi nhìn thấy nhìn tôi một cách lạnh nhạt, không có cảm , tôi lại rất muốn thấy khuôn mặt đó hiện lên những cảm khác.
Tôi muốn xé toạc chiếc sơ mi trắng đứng đắn của , muốn để lại dấu vết trên thân thể .
Nhưng Tạ Dữ rất ít khi bộc lộ cảm , dù tôi có đánh mạnh đến mấy, cũng chỉ thở dốc, trừng mắt nhìn tôi, bướng bỉnh không chịu phát ra một tiếng nào.
Anh dường như biết tôi muốn nhìn thấy gì, muốn nghe thấy gì.
Vậy nên lại càng nhẫn nhịn, vẻ mặt vô cảm, không nói một lời.
3. Và bây giờ, tôi nhận được một số thông tin từ hệ thống.
Theo lời nó, thế giới tôi đang sống là một cuốn tiểu thuyết thể loại sảng văn.
Tạ Dữ là nam chính, tương lai sẽ nghịch tập trở thành đại lão trong giới kinh doanh.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/huan-luyen-nam-chu-thanh-cun-ngoan/chuong-1.html.]
Còn tôi là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, kẻ điên đã khiến chịu đủ mọi sỉ nhục ở giai đoạn đầu.
Sau khi bước lên đến đỉnh cao, tôi sẽ là người đầu tiên bị Tạ Dữ loại bỏ.
Hệ thống còn nói, thân phận của tôi và Tạ Dữ thực ra đã bị hoán đổi.
Mẹ ruột của tôi đã tráo đổi tôi và Tạ Dữ khi chúng tôi mới chào đời.
Vì vậy, thân phận giàu sang mà tôi đang có cũng là giả.
Tạ Dữ mới là thiếu gia thật, còn tôi, tôi chỉ là một thiên kim giả.
Đây cũng là một trong những điểm thỏa mãn của tiểu thuyết.
Nhưng khi nó xảy ra với tôi, đó lại không phải là điểm thỏa mãn chút nào.
Tôi không muốn sống cái cuộc sống nghèo khó như Tạ Dữ, cái khổ chịu được, tôi chẳng thể chịu nổi một chút nào.
Hệ thống khóc lóc nói: "Vậy sao kí chủ vẫn đánh nam chính chứ, thế này không phải càng thù chuốc oán sao, đợi mọi chuyện bại lộ, kết cục của sẽ còn thảm hơn trong tiểu thuyết nữa."
"Bây giờ mau đi cởi trói cho nam chính đi, ngoan ngoãn nhận lỗi với ta, rồi thả người ta về đi..."
Tôi lên tiếng cắt ngang: "Không."
Sau đó nói: "Cái nhiệm vụ mà cậu ràng buộc với tôi là để gì ấy nhỉ?"
Hệ thống buồn bã nói: "Tăng độ thiện cảm của nam chính, sau đó thay đổi kết cục bi thảm ban đầu của ."
"Đều tại tôi đến quá muộn, đã duy trì mối quan hệ này với nam chính một tháng rồi, đừng nói là tăng tối đa độ thiện cảm của nam chính, hiện giờ độ thiện cảm của ta không phải số âm là đã tốt lắm rồi."
Tôi nói: "Vậy thì cậu kiểm tra xem độ thiện cảm của Tạ Dữ đối với tôi là bao nhiêu."
Hệ thống vừa kiểm tra vừa nói: "Không phải số âm tôi ăn cứt... độ thiện cảm chín mươi lăm phần trăm???"
"Sao có thể thế được!"
"Có phải bị lỗi rồi không!"
"Chắc chắn là có vấn đề, hoặc là tôi có vấn đề hoặc là nam chính có vấn đề... Sao có người ngày nào cũng bị đánh mà vẫn đến như vậy, ta không lẽ là kẻ tâm thần sao?!"
Tôi ngáp một cái: "Anh ấy chính là như vậy đấy."
Cảm có thể kiềm chế, biểu cảm có thể kiểm soát, phản ứng sinh lý thì không thể kìm nén.
Mỗi khi tôi ra tay với , tuy biểu cảm của Tạ Dữ thì lạnh nhạt, cơ thể thì nóng rực, hơi nóng sẽ vọt lên cổ, đỏ đến tận mang tai, đôi mắt sẽ phủ một tầng hơi nước, đồng tử ướt át.
Anh tưởng mình đã che dấu được, thực ra mọi lỗ chân lông của đều đang gào thét muốn tôi lại gần, chạm vào , mặc tôi hành hạ .
Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự theo ý .
4. Ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, tôi đã xảy ra xung đột với một người.
Đó là Vương Kiều Trân, cùng phòng của tôi trong kỳ quân sự. Khi gia thế của tôi chưa bị bại lộ, ta đã tung tin đồn vô căn cứ về tôi trên diễn đàn trường, nói tôi bị bao nuôi bên ngoài trường học.
Tôi lập tức tìm đến tận nơi, đối chất trực tiếp với ta, ném tiền vào mặt ta, sỉ nhục ta trước mặt mọi người.
Sau đó lại cho người thu thập chứng cứ về lời nói của ta, khiến ta vừa mới vào năm nhất chưa bao lâu, đã nhận được một đơn kiện từ luật sư.
Cuối cùng là ta khóc lóc quay video xin lỗi, đăng lên diễn đàn trường. Tôi và ta cùng trở nên nổi tiếng trong trường, từ đó về sau ta thấy tôi là tránh mặt.
Bây giờ không biết lấy đâu ra dũng khí, người này lại dám đến trước mặt tôi.
Bạn thấy sao?