Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Chỉ vì tôi để Tạ Dữ chạy ra ngoài trường mua trà sữa cho tôi sao?
Vương Kiều Trân phẫn nộ nói: "Tống Tư Ninh, đừng tưởng có mấy đồng tiền bẩn thỉu đó là có thể bắt nạt người khác ở trường. Cô dựa vào cái gì mà bắt Tạ Dữ đi mua trà sữa cho , không có chân à."
"Một tháng nay sai vặt ấy bao nhiêu lần rồi, coi ấy là đầy tớ của à? Mắc bệnh công chúa thì cút về nhà đi, đừng đến trường nữa"
Bạn tôi ở bên cạnh cười khẩy nói: "Vương Kiều Trân, là gì của Tạ Dữ mà giận dữ thế, cứ như là Ninh Ninh đang sai vặt trai vậy."
"Đừng có chiếm hữu trai người khác mạnh thế, Ninh Ninh vừa biểu diễn xong, mệt đứt hơi rồi, để Tạ Dữ mua cốc trà sữa thì có sao đâu."
"Đúng vậy, lẽ nào thích Tạ Dữ, không muốn thấy ta đối xử tốt với Ninh Ninh à."
Vương Kiều Trân nâng cao giọng, nói: "Tạ Dữ ở ngoài chưa bao giờ thừa nhận họ là người . Tôi chỉ cảm thấy các người như vậy thật quá đáng, đi học đại học ai cũng bình đẳng, mỗi mình Tống Tư Ninh đây đặc biệt, coi học là đầy tớ mà sai vặt..."
Những người xung quanh đều bị tiếng nói của Vương Kiều Trân thu hút lại.
Ở đâu có chuyện phiếm, ở đó có sinh viên đại học.
Đúng lúc, Tạ Dữ đã quay lại, trên tay còn xách một cốc trà sữa.
Anh như không nghe thấy những lời cãi vã xung quanh vì mình mà nổi lên, bước ra từ đám đông, im lặng đưa cốc trà sữa đến bên tôi.
Bộ lễ phục biểu diễn vẫn chưa được cởi ra, tôi ngồi trên ghế.
Không để ý đến tiếng sủa điên cuồng của Vương Kiều Trân, tôi nhìn Tạ Dữ: "Cắm ống hút cho tôi."
Tạ Dữ không nói gì, biểu cảm cũng không d.a.o , chỉ ngoan ngoãn cắm ống hút cho tôi, rồi đưa cốc trà sữa đến tay tôi.
Tôi nhận lấy trà sữa, đột nhiên nói: "Ôi, không có tay để thay giày rồi, đi giày cao gót khó chịu thật đấy. Tạ Dữ, giúp tôi cởi giày đi."
5. Những người xung quanh đều trợn tròn mắt, biểu cảm trông có vẻ vô cùng phấn khích.
Vương Kiều Trân ngây người một lát, sau đó phản ứng lại: "Tạ Dữ, đừng nghe ta, ta..."
Lời ta còn chưa nói hết, Tạ Dữ đã khuỵu gối xuống, một chân quỳ trên đất, tay nắm lấy mắt cá chân tôi.
Tôi không kìm được rùng mình một cái, vì nhiệt độ điều hòa trong nhà thấp, chân tôi hơi lạnh, mà lòng bàn tay Tạ Dữ lại ấm nóng.
Anh nắm vừa phải, vẫn để lại vết ngón tay trên mắt cá chân tôi.
Anh từ từ cởi bỏ giày cao gót của tôi.
Tôi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu , không rõ thần sắc trên mặt .
Uống một ngụm trà sữa, tôi quay đầu nhìn mặt Vương Kiều Trân đã trắng bệch, cười xấu xa: "Cô nói đúng đấy, tôi đúng là coi ta như đầy tớ mà sai vặt, hay là hỏi ta xem, có muốn đi với không?"
Tôi thản nhiên nói: "Chỉ cần ta đồng ý, tôi sẵn lòng buông tha ta."
"Tạ Dữ đương nhiên sẽ đồng ý." Vương Kiều Trân lộ ra vẻ tự tin khó hiểu trên mặt.
Cô ta đắc chí nói: "Bạn học Tạ Dữ, em biết bị ép buộc, ở bên ta trên mặt chưa bao giờ có nụ cười, chắc chắn thấy rất phiền vì Tống Tư Ninh cứ quấy rầy ."
Mũi chân tôi khẽ nhấc lên một chút, trước khi chạm vào cằm Tạ Dữ đã bị nắm chặt lấy, giữ trong lòng bàn tay.
Đồng tử tôi hơi co lại, run lên một cái.
Một lúc sau mới cất tiếng: "Đang nói chuyện với đấy, rất phiền tôi quấy rầy à."
Tạ Dữ đang buộc dây giày cho tôi, giọng trầm nói: "Không có."
Tôi cười nói: "Có muốn đi với ta không?"
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/huan-luyen-nam-chu-thanh-cun-ngoan/chuong-2.html.]
Sau đó khẽ nói: "Đây là cơ hội duy nhất mà có thể đi đấy."
Tạ Dữ sững sờ một chút.
Hệ thống trong đầu tôi nói: "Kí chủ, thật sự muốn thả nam chính đi à, tuy độ thiện cảm của ta cao ..."
Người bình thường ai chịu nổi ngày nào cũng bị ngược đãi thế này, chạy được chắc chắn là sẽ chạy rồi.
Tôi không nói gì, nhìn Tạ Dữ.
Anh lắc đầu, giọng hơi khàn: "Không đi."
6.
Sau khi thi đậu đại học, gia đình đã mua cho tôi một căn nhà gần trường.
Vừa hay có thể dùng để "kim ốc tàng kiều".
Vừa về đến nhà, tôi liền lột áo trên của Tạ Dữ, ngón tay ấn lên những vết roi còn chưa lành hẳn.
Tôi dùng ngón tay, dọc theo vết roi mỏng dài của , từ từ xoa nắn, cảm nhận thấy hơi thở trên đỉnh đầu dần trở nên nặng nề, đang từ từ tiến lại gần tôi.
Tôi đẩy một cái.
Chỗ tôi ngồi có để sẵn roi và dây trói, tôi chỉ cần với tay là có thể lấy được, và có thể thành thạo dùng trên người Tạ Dữ.
Một tháng cũng đủ dài rồi, vốn dĩ hứng thú của tôi với đã giảm đi nhiều, sự xuất hiện của hệ thống lại khiến tôi lại hứng thú với một lần nữa.
Tạ Dữ nhắm mắt lại, có lẽ là nghĩ tôi lại định đánh .
Nhưng lần này tôi không vậy, tôi bước tới một bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của , vuốt ve má , cơ thể .
"Tạ Dữ, hôm nay khiến tôi rất vui."
Tạ Dữ sững sờ nhìn tôi.
Tôi đón lấy ánh mắt , bàn tay trượt xuống, ngón trỏ móc vào mép quần jean của , dẫn đi theo tôi.
Dẫn vào phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên tôi đưa vào phòng ngủ của mình, trước đây chỉ có thể ngủ trên sofa phòng khách, ngủ trên sàn nhà.
Tôi ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn : "Quỳ xuống."
Ánh mắt Tạ Dữ hơi trầm xuống, dường như nghĩ tôi lại nghĩ ra trò hành hạ mới.
Anh quỳ xuống đất với vẻ mặt vô cảm.
Tôi đã mua một món đồ chơi mới, một cái vòng cổ.
Cúi người đeo vào cho , ánh mắt lướt qua cổ tôi, rồi lại cúi thấp đầu, mặc tôi tùy ý điều khiển.
Sau khi đeo xong, tôi kéo một cái, Tạ Dữ liền đổ rạp về phía tôi.
Lồng n.g.ự.c trần trụi phập phồng mạnh mẽ, hơi thở dồn dập, ánh mắt hung tợn nhìn tôi: "Tống Tư Ninh, đừng quá đáng."
Hệ thống toáng lên: "Toang rồi, toang rồi, nam chính giận rồi, nếu ta không kiềm chế được mà đánh thì sao, kí chủ chạy mau!"
Tôi không những không chạy, còn tát một cái.
Không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Hệ thống cảm thấy, nam chính mà còn chút m.á.u nóng nào trong người thì cũng không chịu nổi sự sỉ nhục như vậy.
Bạn thấy sao?