Huấn Luyện Nam Chủ [...] – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù thích đến mấy cũng không chịu nổi sự giày vò thế này đâu.

Kí chủ thế này là đang đánh mất một ván bài tốt đẹp mà đi theo hướng tồi tệ đây mà.

7.

Giống như dự đoán của hệ thống, mắt Tạ Dữ đỏ ngầu, hiếm khi nổi giận.

Tôi dứt khoát ngồi vắt chân lên người , hai tay chống lên vai , cười hì hì đối mặt với ánh mắt , hỏi: "Giận rồi à?"

"Tôi còn tưởng là một con ch.ó không có tính khí chứ, đánh một tháng trời giờ mới dám giận tôi à?"

Tôi vỗ vỗ mặt , cổ tay lại bị nắm chặt lấy, không giãy ra được.

Cổ vì đeo vòng mà bị cọ xát đến đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Cứ như đang suy nghĩ xem phải đối phó với tôi thế nào.

"Tống Tư Ninh..."

Tôi không nhịn được hôn một cái, hôn vào má trái , rồi hôn vào khóe môi , cuối cùng là in dấu trên môi .

Ban đầu đều là tôi chủ hôn, tôi hôn mệt rồi, định rời đi.

Tạ Dữ ấn đầu tôi lại, bắt đầu càn rỡ hôn nát môi tôi.

Bàn tay đang giữ cổ tay tôi từ từ trượt xuống, cuối cùng ôm lấy eo tôi.

Đè tôi xuống giường, như thể muốn đòi lại gì đó từ tôi, đòi lại nỗi đau da thịt đã chịu suốt một tháng?

Hay là đã nhẫn nhịn một tháng, chỉ chờ đến ngày này?

Nhưng thực sự không giỏi hôn chút nào, môi tôi bị nghiền đến đau rát.

Tôi muốn nói chờ một chút, chữ "chờ" còn chưa kịp nói ra, đã bị nuốt chửng vào bụng.

Tạ Dữ đáng sợ quá.

Chỉ một nụ hôn thôi mà tôi đã không chống đỡ nổi rồi.

Nụ hôn đó như đã mở ra một phong ấn nào đó trên người .

Hoặc có lẽ đã không kìm được từ lâu rồi, đã sớm muốn... xử lý tôi rồi.

Tôi che miệng tát một cái, đây là hình không nghe lệnh.

Mặc dù có thể không coi một cái tát là hình .

8.

Sau đó, tôi thường xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tạ Dữ hướng về phía mình, dường như muốn thiêu cháy tôi.

Nhưng khi ánh mắt tôi chạm vào , liền thu lại cảm .

Cứ như thể chẳng bận tâm gì đến mọi thứ thuộc về tôi.

Có lần đi tiệc, tôi hơi say, gọi điện bảo đến đón.

Trong phòng bao, đèn đóm rực rỡ, chén đĩa va chạm, tiếng ồn ào inh tai.

Liên tục có những gã đàn ông đến mời tôi uống rượu, tôi bị phiền nên tâm trạng không tốt, đều từ chối hết.

Khi Tạ Dữ đứng trước mặt tôi, sắc mặt không được tốt, có lẽ cũng rất chán ghét môi trường này, vẫn phải đến đón tôi.

"Kìa Tư Ninh, đây là trai em à?"

Một gã đàn ông từng bị tôi từ chối, tay cầm ly rượu, khinh bỉ dò xét Tạ Dữ từ trên xuống dưới.

Bọn họ cũng từng nghe nói về .

Tôi cười khẩy: "Không phải, ta còn chưa xứng."

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/huan-luyen-nam-chu-thanh-cun-ngoan/chuong-3.html.]

Sắc mặt Tạ Dữ ẩn trong bóng tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt , chỉ có thể nhận ra sự bất ổn trong lòng qua bàn tay nắm chặt thành quyền đặt bên hông.

Tên kia cười càng thêm ngả ngớn: "Vậy thì là kẻ bám đuôi à? Ôi chao, phải nói là Tư Ninh nhà ta đúng là có mị lực thật, đến cả đóa hoa trên cao ở trường học không để mắt tới bất kì ai cũng phải chạy theo sau em."

"Hay là nhìn thấy Tư Ninh nhà ta là phú bà, muốn bám víu trai bao để ăn sung mặc sướng à?"

Xung quanh vang lên một tràng cười chế nhạo.

Nhưng Tạ Dữ lại không phản ứng gì, điều này khiến bọn họ cảm thấy hơi vô vị.

Tên kia dường như bực mình vì Tạ Dữ phớt lờ, liền đặt mạnh ly rượu xuống bàn, nói: "Mày là Tạ Dữ đúng không? Đã đến rồi thì ngồi xuống uống với bọn tao một ly, theo quy tắc ở đây, mày đến muộn thì phải uống cạn một chai."

Tạ Dữ không thèm để ý đến tên đó, tôi xoa xoa đôi mắt hơi khô rát, kéo lại chiếc dây áo trễ vai đã trượt xuống.

Tên kia thấy người ta không đáp lời, càng thêm tức giận, đứng bật dậy, hắn ta lại thấp hơn Tạ Dữ nửa cái đầu, hoàn toàn không có xíu uy h.i.ế.p nào.

"Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày bị điếc hay bị câm rồi hả?"

Tôi nhíu mày nói: "Hình như tôi không cho cái quyền sai bảo ta."

Tên kia dường như không ngờ tôi lại lên tiếng, cười nói: "Tư Ninh, nhiều người nhìn vào thế này, nể mặt một chút..."

Tôi đáp: "Anh là ai?"

Sắc mặt tên kia khó coi, không dám đối đầu với tôi, đành ngậm ngùi ngồi xuống.

Hắn ta không sợ tôi, mà sợ nhà họ Tống.

Nhà họ Tống, quyền thế lớn cỡ nào chứ.

Không thể không nói, mẹ ruột tôi thật có mắt nhìn, lần tráo đổi này đã cho tôi hai mươi năm phú quý.

Bảo tôi sao nỡ buông tay trả lại chứ.

Tôi quay sang nhìn Tạ Dữ, sắc mặt vẫn không thay đổi, không hề có cảm gì vì bất cứ ai ở đó.

Tôi lại cười nói: "Nhưng câu trước ta nói không sai, Tạ Dữ đúng là nên uống một chút, chọn chai kia đi."

Tôi chỉ tay vào một chai rượu trắng trên bàn, nhìn Tạ Dữ, cười nói: "Uống cạn đi."

Hệ thống gào thét trong đầu tôi: "Ký chủ, đang cái quái gì vậy! Cô thế này là đang đi vào vết xe đổ của nữ phụ ác độc đấy!"

"Dù có nhiều thiện cảm đến mấy cũng không chịu nổi việc bị hủy hoại như vậy đâu."

"Làm quá thế này thì nàng thơ cũng thành thứ bỏ đi thôi."

9.

Tạ Dữ nuốt khan, cúi đầu nhìn tôi từ trên cao.

Tôi khẽ ngẩng đầu, tôi rất không thích tư thế này, rất muốn vươn tay túm lấy vạt áo , kéo mạnh xuống, khiến ngã ngồi xuống trước mặt tôi để tôi có thể nhìn xuống .

"Vẫn chưa uống sao? Uống không hết sẽ có hình đấy."

"Tạ Dữ, tôi thích chó biết nghe lời."

"Đừng mất thời gian của tôi."

Không biết là câu nào đã chạm đến điểm yếu của .

Tạ Dữ cúi người cầm lấy chai rượu trắng trên bàn, rót vào ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, rồi lại rót tiếp.

Những người xung quanh đều dừng việc đang , hứng thú nhìn uống.

Thấy uống cạn một chai rượu trắng trong một hơi, tất cả đều ồn ào hò reo cổ vũ.

Thậm chí có người còn nói tôi huấn luyện chó thật sự cao tay.

Tạ Dữ lau đi vết rượu tràn trên môi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi một lần nữa, đáng sợ vô cùng.

Anh trông chẳng say chút nào.

Tôi chỉ dính một chút rượu đã thấy hơi ngà ngà rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...