QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : /chuong-1" target="_blank">https://vivutruyen2.net/huy-hon-vi-mot-tam-/chuong-1
Nụ trên mặt ta khựng lại, do dự một thoáng rồi hỏi:
“Hướng Nghi, chuyện em đi xem mắt… là thật sao?”
Trong mắt ta, lại hiện lên sự dè dặt cẩn trọng như thuở ban đầu.
Tôi không hiểu.
Tại sao tôi chẳng gì cả, chỉ rời bỏ ta thôi, mà người đàn ông này lại đột nhiên níu kéo?
Vậy những lần trước đây tôi van xin, tôi năn nỉ, đều có ý nghĩa gì?
Tôi lạnh nhạt trả lời:
“Đúng , chúng tôi đã ở bên nhau rồi.”
Thực ra thì chưa.
Tề Yến vẫn cho tôi thời gian suy nghĩ.
Mạnh Viễn Hoài bất chấp vết thương nơi tay, tiến lại muốn nắm lấy cánh tay tôi.
“Hướng Nghi, chỉ vì một Hứa Nhung Nhung, em thực sự muốn bỏ sao?
Nếu em ghét ta đến thế, sẽ cho ta nghỉ ngay bây giờ. Em quay lại đi, chúng ta kết hôn.”
Tôi lắc đầu:
“Muộn rồi, Mạnh Viễn Hoài, từ lâu đã muộn rồi.”
Anh ta vì quá kích mà tác càng mạnh, vung tay lớn tiếng:
“Rốt cuộc Nhung Nhung sai ở đâu? Anh sai ở đâu? Cô ấy là thư ký của , dựa vào đâu mà em đuổi là đuổi? Giang Hướng Nghi, đã nhẫn nhịn em rất nhiều rồi!
Được, đã nhượng bộ, mà em vẫn không chịu tha thứ. Em đi, phải gì, em mới thôi không ầm ĩ nữa?”
Khuôn mặt Mạnh Viễn Hoài đau khổ, như thể người vô lý ở đây là tôi.
12
Tôi lặng lẽ ta, để mặc cho phát tiết hết những cảm rối loạn.
Cho đến khi dần bình tĩnh lại, tôi mới mở miệng.
“Mạnh Viễn Hoài, lại mình đi, với tôi thì chỉ biết gào thét, tôi đã gì? Tôi đã gì?”
Những tủi hờn chôn giấu trong lòng, vào khoảnh khắc này, bỗng ùa về.
“Anh đã quên mất cảm giác khi chúng ta từng nhau rồi.”
Cơ thể Mạnh Viễn Hoài rõ ràng cứng lại một chút.
Tôi thấy rồi.
Anh nhớ ra, phải không?
“Mạnh Viễn Hoài, có lẽ chính cũng không nhận ra, rằng trước mặt thư ký của , Hứa Nhung Nhung, chưa bao giờ chọn tôi.”
Môi mấp máy, định biện giải.
Nhưng tôi không cho cơ hội.
“Tôi không muốn mỗi tối tan , đều đưa ta về trước — không đồng ý.
Tôi không muốn hôm chụp ảnh cưới, ta cứ quấn lấy không rời — không đồng ý.
Tôi không muốn ta mặc váy cưới của tôi, cùng chụp ảnh rồi treo ngay đầu giường — vẫn không đồng ý.”
…
Nước mắt chảy dài trên má, tôi cũng chẳng buồn lau.
“Nhưng ngày trước, bất kỳ cầu nào của tôi, đều đồng ý cơ mà!”
Tôi nghe chính mình ra câu đó:
“Mạnh Viễn Hoài, thay đổi rồi.
Là cái gì khiến không cần lý do, mà có thể hết lần này đến lần khác chọn ta?”
Tôi không phải người thông minh.
Nhưng mỗi vết thương đều dạy tôi một điều.
Và bây giờ, tôi không cần nữa.
Tôi buông bỏ rồi.
13
Sau đêm hôm đó, dường như tôi đã hoàn toàn gỡ bỏ Mạnh Viễn Hoài ra khỏi tim mình.
Có đôi khi, buông xả cảm lại có thể mang đi rất nhiều thứ.
Còn về Tề Yến, tôi muốn cho bản thân một cơ hội.
Tôi hiểu rất rõ, trong những gia đình như chúng tôi, hôn nhân đến cuối cùng, phần lớn cũng chỉ là liên hôn.
Mà ta chính là đối tượng liên hôn tốt nhất tôi có thể tìm thấy lúc này.
Buổi hẹn đầu tiên, chúng tôi chọn bờ biển nghỉ dưỡng.
Người đàn ông vốn luôn xuất hiện trong bộ vest chỉnh tề, nay bỏ đi lớp áo đen nghiêm cẩn, để lộ thân hình rắn chắc cùng cơ bắp thon gọn.
Chiều cao gần 1m9, thêm gương mặt đẹp đến mức lòng người, thật sự khiến người ta phải ngẩn ngơ.
Nhưng phải thật, Tề Yến không giỏi chăm sóc người khác.
Về sau tôi mới biết, người đàn ông quyền lực thần bí này ở hải thành, chưa từng đương một lần nào.
Rõ ràng sẽ dạy tôi bơi, bảo tôi cứ yên tâm, sẽ đỡ.
Vậy mà vì quá “quân tử”, không dám chạm vào eo tôi, khiến tôi uống đầy một bụng nước biển.
Rõ ràng sẽ thử một đôi nhân bình thường, nắm tay, ôm ấp.
Nhưng vì hồi hộp mà tay ra mồ hôi, cuối cùng lại thả tay, để tôi bị bỏ lại phía sau một đoạn dài.
Về sau, tôi thực sự mệt rồi, đành với :
“Chúng ta… cứ từ từ thôi.”
Người đàn ông đối diện như trút gánh nặng, ánh mắt tôi mang theo chút tán thưởng:
“Em, rất tốt.”
Thế , chính người đàn ông lịch thiệp ấy, sau khi kết hôn lại hoàn toàn khác.
Trên giường, ta tựa như dã thú, giam giữ tôi đến tận sáng hôm sau.
Bạn thấy sao?