Đợi ta xong, ánh mắt đầy hy vọng tôi, tôi chậm rãi mở miệng.
Ánh mắt gắt gao dán chặt vào gương mặt ta, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào thoáng qua.
“Hứa Thiến, chuyện này… tôi có thể tha thứ cho cậu.”
Đôi mắt ta lập tức sáng lên.
“Nhưng chuyện cậu cố ý ra tai nạn khiến ba mẹ tôi chết, pháp luật liệu có tha cho cậu không?”
Đôi mắt Hứa Thiến trừng to, không thể tin nổi.
Tôi tiếp:
“Tôi đã tìm người thợ sửa xe. Anh ta đã khai hết rồi.”
“Nhưng vì cậu là thân của tôi, tôi thật sự không nỡ để cậu phải ngồi tù.”
“Chỉ cần cậu cho tôi toàn bộ sự thật, tôi sẽ giúp cậu đổ hết mọi tội lên đầu ta. Vài hôm nữa, cậu sẽ tuyên vô tội.”
“Thiến Thiến, tôi chỉ cầu xin cậu chuyện này thôi. Cậu ra, tôi sẽ xem như tất cả chưa từng xảy ra. Chúng ta vẫn sẽ là thân như trước.”
Trong mắt Hứa Thiến là một sự giằng xé dữ dội.
Tôi biết những lời của mình lúc này nghe thật giả tạo.
Nhưng khi con người rơi vào tuyệt vọng tận đáy, thì chỉ cần một nhánh cây mỏng manh cũng sẽ liều mạng mà bám lấy.
Bởi vì nếu còn bám , nghĩa là vẫn còn cơ hội sống.
Đó chính là bản năng của kẻ đánh cược.
Khi tôi bắt đầu mất kiên nhẫn và chuẩn bị rời đi…
Cuối cùng Hứa Thiến cũng nghiến răng quyết định:
“Tôi .”
15.
Tôi quay lại xe, lấy tay bịt chặt miệng mình, cố gắng không để bản thân bật khóc thành tiếng.
Thì ra… Hứa Thiến đã gửi một đoạn video đến điện thoại của ba mẹ tôi.
Trong đó là cảnh một bị nhiều người đàn ông cưỡng hiếp.
Và gương mặt của đó — chính là tôi.
Dĩ nhiên là video ghép, là Hứa Thiến cố chỉnh sửa.
Ngay khi ba mẹ nhận video, họ hoảng hốt lao xe đến địa chỉ ghi trong đó.
Họ không dám chậm một giây nào, bởi họ biết tôi có thể đang phải chịu đựng điều gì khủng khiếp.
Nhưng vì chạy quá nhanh, lại bị cắt dây phanh, chiếc xe đã đâm thẳng vào một chiếc xe tải vượt đèn đỏ từ bên phải.
Tử vong tại chỗ.
Hứa Thiến đi theo sau xe của ba.
Sau vụ tai nạn, ta lập tức lao đến, lén lấy đi điện thoại của họ.
Đó cũng là lý do vì sao thầy giáo cấp ba lại cờ bắt gặp Hứa Thiến quay lại với vẻ mặt hoảng loạn.
Sự thật tôi truy tìm suốt bao năm…
Thì ra người gián tiếp ra tất cả — lại chính là tôi.
Nếu tôi không với Hứa Thiến, liệu bi kịch đó có thể tránh không?
Ba mẹ… là con có lỗi với hai người.
Nhưng những kẻ có tội, dù là ai — tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai.
Vô tội?
Đừng hòng!
Nhưng người kia… tôi cũng không buông tha.
Tôi lập tức bắt chước nét chữ của Hứa Thiến, viết một loạt thư gửi cho Hứa Thanh Gia.
Trong thư, ta “thổ lộ” rằng tất cả chỉ là đóng kịch, rằng ta có nỗi khổ riêng nên mới buộc phải kết hôn với người khác.
Rằng thật ra, ta hắn.
Những lời mắng hắn là “quái vật” hay “đồ điên” chỉ là dối trá, vì ta quá sợ, không biết cách đáp lại quá mãnh liệt ấy.
Nhưng thực lòng, ta đã rung , đã hắn từ lâu rồi.
Nếu có thể, ta thà rằng — hai người chết cùng nhau cũng mãn nguyện.
Tôi niêm phong thư lại cẩn thận, sai người gửi đến biệt thự của Hứa Thanh Gia.
Hứa Thanh Gia, nếu Hứa Thiến đến …
Vậy thì ta chết rồi, cũng không có lý do để sống tiếp trên cõi đời này.
16.
Trước khi bị thi hành án tử, Hứa Thiến đề nghị gặp tôi lần cuối.
Nhìn thấy tôi, ta đột nhiên bật như điên.
Cười mãi, nước mắt lại trào ra trong khóe mắt.
“Chu Chi, cậu đúng là vẫn thông minh như . Đến lúc chết, tôi vẫn không đấu lại cậu.”
Tôi không gì.
“Cậu có biết tại sao tôi lại muốn hủy hoại gia đình cậu không? Tại sao tôi lại tàn nhẫn với cậu như không?”
Thật ra… đó cũng chính là điều tôi từng thắc mắc.
Cô ta vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của mình.
Nhưng giọng điệu lại bình thản đến đáng sợ.
“Đừng tưởng tôi không biết, ánh mắt đầu tiên cậu tôi — rõ ràng là đang nhạo tôi, đang một con vịt xấu xí.”
“Cậu xinh đẹp như thế, gia thế tốt như , sao lại chủ bắt chuyện với tôi? Không phải là muốn tìm một kẻ nền cho sự hoàn hảo của cậu sao?”
“Nhìn thấy cậu hạnh phúc, tôi chỉ thấy phiền, thấy ghen tị, lại phải giả vờ với cậu.”
“Vì nếu không , người khác sẽ tôi không biết điều. Một thiên kim tiểu thư chủ chọn chơi với tôi, chỉ cần ban phát một chút cũng đủ để tôi đổi đời.”
Bạn thấy sao?