18
Ta vừa bước vào Xuân Hương Viện, lập tức như nổ tung, một đám tỷ muội vây Điểuh ta, hỏi ta thất hoàng tử có thực sự ôn hòa lễ độ như lời đồn không.
Ta bị hỏi đến đỏ mặt, Mộ Mộc thay ta che chở, ta vội vàng tìm cớ trốn vào phòng.
Chớp mắt, ta lại thấy Tô Vi Lan mặc một bộ đồ vải mỏng manh, khó khăn từng bước đi, ta vào mắt nàng, nàng cũng đang hung dữ trừng mắt ta, ta nở một nụ đắc ý với nàng, nhấc váy lên, ung dung bước lên cầu thang.
Không cần , ta cũng biết cuộc sống của nàng khó khăn vô cùng, bị vạn người giẫm đạp thì mùi vị thế nào?
Sau khi trở về phòng, ta thắp nến đỏ, cắt một đoạn tim đèn, nến đỏ lúc tối lúc sáng chiếu vào mắt ta, ngưng tụ thành một giọt nước mắt máu.
19
Mùa xuân tươi đẹp, lại là một ngày thời tiết tốt, ngay cả trên giấy dán cửa sổ cũng thoang thoảng hương hoa chim hót.
Ta và Tề Điểug vẫn luôn trao đổi thư từ, ta mới biết, những vị khách của Tô Vi Lan đều là do chàng sai đến, ta hỏi chàng tại sao, chàng lại ấp úng không rõ với ta.
Ta không nhịn , không ngờ Tề Điểug cũng sẽ những hành nhỏ này.
Còn khoảng ba tháng nữa Tề Điểug mới trở về, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt góc cạnh của chàng, ta lại cảm thấy ngọt ngào.
” Thanh Ca nương, theo lệnh của vẫn luôn theo dõi Tô Vi Lan, hôm qua thấy nàng ta lén lút ra ngoài, ném bức thư này đi, ta đã lấy về.” Lúc đó ta vừa chỉnh tề cài bông hoa diên vĩ cuối cùng lên đầu, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt ta, ấm áp vô cùng.
Tô Vi Lan mang cái thân xác tàn tạ này mà cũng hành nhanh như , ta khinh thường vô cùng.
Ta nhận lấy phong thư, trên đó viết “Thất hoàng tử thân khải “, trong mắt ta lạnh lùng, trách sao kiếp trước Tô Vi Lan không tốn chút sức lực nào đã có thể tạo ra kế hoạch tốt như , hóa ra từ sớm đã bắt đầu mưu tính.
Cũng trách ta quá ngu ngốc, kiếp trước những bức thư viết xong đều để nàng ta đích thân chuyển giao, không ngờ lại ra họa lớn.
Ta tiện tay xé bức thư, bỏ vào nến đỏ đốt cháy, thưởng cho gã sai vặt vài lạng bạc, để hắn tiếp tục theo dõi.
Nhưng Tô Vi Lan vẫn không có tĩnh gì, những ngày gần đây, trên mặt nàng ta nổi lên những nốt sưng to, tú bà sợ Tô Vi Lan mắc bệnh nên nhốt riêng nàng ta vào một gian gác dù mỗi ngày vẫn có một số kẻ nghèo hèn lén trèo cửa sổ vào chuyện mây mưa, Tô Vi Lan ngay cả sức phản kháng cũng không có, cũng không thể nghĩ đến chuyện khác.
Ta nghe gã sai vặt báo lại, trong miệng đang nhấp một ngụm trà nóng, tất cả những điều này đều là do nàng ta tự chuốc lấy.
20
Toàn bộ kinh thành đều treo rèm đỏ, bách tính đốt pháo chúc mừng Tề Điểug khải hoàn trở về, ta đứng trên lầu, mở cửa sổ xuống, khắp nơi đều là cảnh người đông đúc náo nhiệt, Tề Điểug đang đi về phía ta, đã lâu không gặp, làn da chàng cũng đen đi đôi chút, vẻ thư sinh trên người đã giảm đi nhiều, thêm vài phần khí khái của một một nam nhân sắt đá.
Hoàng thượng vô cùng vui mừng, muốn mở tiệc lớn để ăn mừng chiến thắn
g, không ngờ ta cũng nằm trong số những người mời.
Ngày tiệc, ta mặc một chiếc váy dài màu trắng trăng khuyết, cài chiếc trâm chàng tặng, chờ Tề Điểug đến đón ta.
Tề Điểug thấy ta trước tiên là sửng sốt, sau đó : “Nhã nhặn quá” Nói xong, chàng hái một bông hải đường trên cây, cài lên búi tóc ta, ta cúi đầu mặc cho chàng mà không gì.
Lần đầu vào cung, không khẩn trương là giả, trên đường đi Tề Điểug nắm tay ta, bảo ta không cần sợ hãi.
Tiệc rượu đang đến hồi cao trào, Tề Điểug đột nhiên quỳ xuống đất, không kiêu không nịnh : “Nhi thần không cần bất kỳ phần thưởng nào, chỉ xin phụ hoàng ban hôn cho nhi thần và Thanh Ca.” Lời này vừa ra, bên dưới vang lên một tràng phản đối, lòng ta bất an, ta và Tề Điểug vốn là mây với bùn, ở bên nhau sao có thể dễ dàng.
Hoàng thượng không tỏ thái độ, ông gọi ta đến bên Tề Điểug, cẩn thận Điểu sát ta một lúc, thở dài : “Dung nhan tuyệt sắc như , ngay cả trẫm cũng không khỏi lòng, Tề Điểug ít khi cầu xin trẫm điều gì, trẫm sẽ chấp thuận, tuyệt đối không có lần sau.”
Thấy hoàng thượng đồng ý, những người khác cũng không tiện gì nữa, chỉ đành cùng hoàng thượng chúc mừng, nhất thời tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.
Đúng lúc đó, bên ngoài điện vang lên tiếng pháo hoa rền vang, Tề Điểug nắm tay ta, chỉ thấy pháo hoa trên không trung rực rỡ chói mắt, như những bướm nhẹ nhàng khiêu vũ, biến hóa thành những màu sắc khác nhau, chúng ta nhau, mỉm hiểu ý.
Cảm ơn chàng, Tề Điểug của ta, trong cuộc đời đầy hiểm nguy và bấp bênh của ta, chàng là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Ngày xưa trời đất chiếu, non sông gối, nơi chàng ở, chính là quãng đời còn lại của ta.
Hết.
Bạn thấy sao?