6
Câu buột ra, ngay cả tôi cũng ngạc nhiên.
Nhưng khi thốt thành lời, tôi lại thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Đúng , tôi muốn quay về việc.
Tôi muốn lấy lại con người mạnh mẽ, rực rỡ của chính mình.
Thẩm Minh Viễn sững lại một thoáng, rồi nở nụ .
“Chào mừng em quay lại.”
Anh không hỏi lý do, cũng chẳng cần điều kiện, chỉ bốn chữ đơn giản.
“Vị trí của em vẫn luôn để dành cho em, giám đốc bộ phận đầu tư số 3.”
“Lương năm từ hai triệu tệ trở lên, còn có thêm chia lợi nhuận dự án.”
“Thứ hai tuần sau có thể đi không?”
Mắt tôi hơi cay cay.
“Được.”
Rời khỏi công ty, tâm trạng tôi nhẹ nhõm chưa từng có.
Điện thoại reo, là cuộc gọi từ bảo mẫu ở nhà.
“Phu nhân, Tiểu Bảo khóc mãi, cứ đòi tìm mẹ.”
“Tôi về ngay.”
Đúng , tôi còn có con.
Tôi không thể gục ngã, càng không phép yếu đuối.
Vì con, tôi nhất định phải kiên cường.
Vừa về đến nhà, Tiểu Bảo liền lao vào lòng tôi.
“Mẹ ơi, mẹ đi đâu thế? Con nhớ mẹ lắm.”
Tôi ôm con, suýt nữa nước mắt rơi xuống.
Đứa trẻ mới năm tuổi, ngây thơ trong sáng, nào biết thế giới của người lớn lại bẩn thỉu đến thế.
“Mẹ đi việc thôi. Sau này mẹ sẽ luôn ở bên con, không?”
“Dạ !” – Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh.
Tối hôm đó, sau khi dỗ con ngủ, tôi bắt đầu một việc.
Điều tra triệt để Lục Kiến Thâm.
Tôi mở két sắt trong phòng việc. Mật khẩu chính là ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi.
Người đàn ông này đúng là “đa ”.
Dùng ngày kỷ niệm mật khẩu, bên trong lại giấu toàn bộ bằng chứng phản bội.
Những thứ trong két khiến tôi nghẹn thở.
Ngoài một số tài liệu công ty, còn có cả một xấp ảnh dày.
Đều là ảnh thân mật của ta với những người phụ nữ khác nhau.
Lâm Vi chỉ là một trong số đó.
Còn có Vương Man, và vài người phụ nữ lạ mặt tôi chưa từng gặp.
Thời gian chụp trải dài nhiều năm, tấm sớm nhất là bốn năm trước.
Khi đó tôi còn chưa sinh con.
Thì ra, ngay từ đầu, chồng tôi đã là một kẻ cặn bã.
Tôi lấy điện thoại chụp lại toàn bộ.
Rồi lật tiếp ra vài tập tài liệu.
Một trong số đó là bảng sao kê thẻ tín dụng bí mật mà ta mở riêng.
Mỗi tháng chi tiêu hơn trăm ngàn.
Khách sạn, nhà hàng, cửa hàng xa xỉ, tất cả ghi rõ rành rành.
Thậm chí còn có vài khoản chuyển tiền lớn, người nhận đều là phụ nữ.
Một tập khác càng thú vị hơn — hợp đồng mua nhà.
Ngày mua là hai năm trước, địa chỉ ở khu căn hộ cao cấp trung tâm thành phố.
Tên chủ hộ là Lâm Vi.
Thì ra Lục Kiến Thâm đã mua nhà cho ta.
Và dùng chính tài sản chung của vợ chồng tôi.
Tôi lạnh. Người đàn ông này đúng là hào phóng — mua nhà cho nhân, lại tiêu bằng tiền của tôi.
Tôi chụp lại toàn bộ bằng chứng, rồi đặt mọi thứ về chỗ cũ.
Bước ra khỏi phòng việc, tôi nhắn cho một người luật sư.
【Giúp tôi soạn một bản thỏa thuận ly hôn.】
【Sao thế?】
【Chồng tôi ngoại , không chỉ một lần.】
【…… Cần gì cứ .】
【Tôi muốn ta ra đi tay trắng.】
【Không vấn đề, nếu chứng cứ đầy đủ thì .】
Tôi tắt điện thoại, đứng trước cửa kính sát trần, ra quang cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn.
Nhưng trong muôn vàn ánh sáng ấy, có bao nhiêu gia đình đang lặp lại sự phản bội như nhà tôi?
Đang miên man, điện thoại lại reo.
Là mẹ gọi đến.
“Duyệt Duyệt, Kiến Thâm đi công tác rồi à? Có cần đưa Tiểu Bảo về đây ở vài ngày không?”
Nghe giọng mẹ, sống mũi tôi cay xè.
“Không cần đâu mẹ, con chăm Tiểu Bảo.”
“Duyệt Duyệt, giọng con không ổn, có chuyện gì sao?”
Mẹ con tâm ý tương thông, mẹ lúc nào cũng nhạy bén nhận ra tâm trạng của tôi.
“Không sao đâu mẹ, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Mệt thì nghỉ ngơi, đừng cố quá. Với lại, dạo này con gầy đi nhiều, phải ăn uống đầy đủ vào.”
Cúp máy, tôi không kìm nổi nữa, bật khóc.
Bao năm nay, tôi dồn hết tâm tư cho Lục Kiến Thâm và con.
Mà quên mất, tôi vẫn còn người mẹ luôn thương mình.
Quên mất, tôi vẫn là con của mẹ.
Sáng hôm sau, tôi dậy bữa sáng như thường lệ.
Chỉ khác là hôm nay, tôi cố ý trang điểm một chút.
Không đậm, chỉ để mình trông tươi tắn hơn.
Người phụ nữ trong gương khiến tôi thoáng ngẩn người.
Ba năm rồi tôi chưa từng chăm chút cho bản thân.
Thì ra, tôi vẫn có thể đẹp đến .
Đưa Tiểu Bảo đến nhà trẻ xong, tôi không về nhà mà ghé thẳng trung tâm thương mại.
Đã đến lúc phải thay đổi.
Tôi mua vài bộ đồ công sở, đều là những kiểu dáng mình từng thích.
Cắt tóc mới, móng tay.
Khi tôi xách túi lớn túi nhỏ trở về, bà Vương hàng xóm suýt nữa không nhận ra.
“Bà Lục? Là chị sao? Trời ạ, hôm nay chị đẹp quá!”
“Cảm ơn.” – tôi mỉm đáp.
Buổi chiều, tôi đến văn phòng thám tử tư.
“Phu nhân Lục, bà muốn điều tra chồng mình?”
Thám tử có chút ngạc nhiên.
Bạn thấy sao?