1
“Ân Vân, cậu đừng xấu Diệp Hào nữa! Anh ấy thật lòng với mình mà.”
Giọng phẫn nộ của thân Hứa Trinh vang lên bên tai tôi.
Tôi thoáng sững sờ, không kịp phản ứng, cũng không gì.
Không ngờ ta càng gấp gáp hơn, tăng âm lượng, lại lần nữa: “Cậu nghe rõ không? Diệp Hào không phải là kẻ lừa đảo, ấy thật lòng với mình mà.”
Giọng ta xuyên qua màng nhĩ của tôi, cảm giác chân thực như , tôi mới nhận ra mình đã trọng sinh rồi.
Tôi thực sự trở về ngày mà tôi tiết lộ bộ mặt thật của Diệp Hào cho ta biết.
Nghĩ đến nỗi đau chết thảm kiếp trước, tôi kìm nén cơ thể đang run rẩy, cố gắng nặn ra một nụ : “Đúng , mình cũng thấy thế, vừa rồi chỉ với cậu thôi, cậu đừng để ý nha.”
Hứa Trinh nghe tôi mới hài lòng , nhấp một ngụm cà phê, ra cửa sổ kính lớn.
Ngoài cửa sổ là một con sông, đây là nhà hàng xoay cao cấp nhất thành phố, chúng tôi đang uống trà chiều ở đây.
Tôi và ta đều là tỷ phú.
Đều giàu có, đều xinh đẹp, đều biết hưởng thụ.
Điểm khác biệt duy nhất là chồng ta đã chết, ta cũng không có con.
Mà chồng tôi vẫn ở bên cạnh tôi, chúng tôi có một con .
Kiếp trước vì thương ta đơn, tôi đi du lịch khắp nơi cùng ta để giúp ta giải khuây.
Trong một chuyến du lịch Thái Lan, chúng tôi đã gặp Diệp Hào.
Suốt hành trình, hắn ta rất chăm sóc chúng tôi, giúp xách hành lý, pha trà rót nước đều không nề hà.
Đặc biệt là chăm sóc Hứa Trinh. Anh ta rất trẻ, dáng vẻ rạng rỡ, nghe mới 28 tuổi.
Nhìn cậu trai trẻ nhỏ hơn chúng tôi 12 tuổi này, rất nhanh đã chiếm trái tim của Hứa Trinh.
Vì , buổi sáng ngày thứ ba, khi tôi thấy Hứa Trinh bước ra từ phòng của Diệp Hào, chỉ thoáng ngạc nhiên một chút rồi thôi.
Hơn nữa cũng không để tâm gì, nghĩ rằng Hứa Trinh vẫn còn trẻ, ta có tự do, có thể tùy ý tìm một trai cũng không sao.
Sau khi về nhà, vì quá bận, chúng tôi đã không gặp nhau một thời gian dài.
Khi gặp lại, là tại một buổi tiệc do giới thượng lưu tổ chức.
Không ngờ Hứa Trinh lại dẫn theo Diệp Hào đến.
Tôi vội kéo Hứa Trinh ra một góc hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Gương mặt ta đầy vẻ hạnh phúc, với tôi: “Diệp Hào cũng đang độc thân, ấy đối với mình rất tốt, rất hợp gu mình.”
Tôi lập tức đảo mắt, không biết gì.
Chỉ có thể khuyên nhủ ta: “Mình biết cậu sống một mình buồn chán, cậu quá giàu, mình sợ cậu gặp chuyện không may. Những cậu trai trẻ như thế này chơi thì , cần gì phải mang về nhà?”
Mặt Hứa Trinh đầy vẻ khinh thường, đáp: “Anh ấy không giống mấy kẻ lẳng lơ bên ngoài đâu.”
Thấy ta say mê Diệp Hào như , tôi vẫn cố khuyên: “Thật đấy, mình sợ cậu gặp nguy hiểm thôi.”
“Ân Vân, cậu có chồng ở bên cạnh, chẳng lẽ không cho mình có đàn ông sao? Muốn mình mãi ghen tỵ với cậu à?” Hứa Trinh xong, đôi mắt lập tức đỏ bừng.
Tôi bị nghẹn họng, khó chịu, cũng không thêm gì.
Khi chúng tôi trở lại chỗ ngồi, Diệp Hào vội đứng dậy, ân cần kéo ghế cho Hứa Trinh, đỡ ta ngồi xuống, còn dịu dàng : “Chậm thôi.”
Diệp Hào ngồi xuống, ánh mắt đầy cưng chiều Hứa Trinh, mà Hứa Trinh cũng rạng rỡ cậu ta.
Tôi không khỏi ngây người hai người họ.
Với chiến thuật này, không trách Hứa Trinh lại mê mẩn hắn ta như thế.
Thực sự hiểu lòng phụ nữ hơn cả những chàng trai ở hộp đêm.
Nhưng càng như , chẳng phải càng nguy hiểm sao?
2
Buổi tiệc đó tôi ngồi không yên, liền về sớm.
Thời gian sau đó chúng tôi cũng không gặp lại nhau, Hứa Trinh cũng không liên truyenne với tôi, chắc sợ bị tôi ra vào.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm, liền đến thẳng nhà Hứa Trinh tìm ta. Vừa bước vào cửa biệt thự của ta, đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước đây, khi Hứa Trinh ở một mình, ta luôn để khu vườn trông rất gọn gàng, thoáng mát.
Không có bất kỳ vật thừa thãi nào.
Nhưng tôi đã thấy gì ngay lúc này đây?
Những khu vườn đã biến mất, thay thế bằng các thiết bị vui chơi cho trẻ em.
Có khoảnh khắc tôi cảm giác như bản thân đang bước vào công viên Disney !
Tôi ngỡ ngàng đi vào trong, bất ngờ bị một cậu bé từ trong chạy ra suýt đâm ngã.
Tôi còn chưa kịp lên cơn giận, cậu bé đã không thèm tôi một cái, chạy đi chơi cầu trượt.
Bực mình, tôi thẳng vào phòng khách.
Kết quả là đứng hình.
Tôi thấy đầy đồ chơi trong phòng khách, còn có một bé đang chơi dưới sàn.
Tôi sững sờ không thốt nên lời.
Nếu không thấy Hứa Trinh bước ra, tôi thật sự nghi ngờ mình vào nhầm nhà:
“Hứa Trinh, chuyện gì thế này? Sao nhà cậu lại thành thế này rồi?”
Hứa Trinh : “Hai đứa trẻ này là con của em trai Diệp Hào, Diệp Hoa. Cả gia đình họ muốn đến đây học, không có chỗ ở, mình nghĩ ở một mình cũng quá lạnh lẽo, liền để họ đến đây sống chung, coi như có người bầu .”
Tôi như bị sét đánh:
“Sao cậu lại kéo cả gia đình nhà trai về ở cùng rồi? Cậu như thế này đáng sợ lắm đấy.”
Hứa Trinh không để tâm, thậm chí còn gọi Diệp Hoa và vợ ta ra giới thiệu với tôi.
Nhìn cặp vợ chồng trước mắt, dù mặc quần áo hàng hiệu, vẫn không che giấu vẻ quê mùa, tôi suýt nữa ngất đi.
Họ niềm nở chào tôi, tôi không thèm để ý.
Thấy tôi không Điểu tâm, họ cũng biết ý rời đi.
Tôi cảm thấy khó chịu, liền với Hứa Trinh: “Tớ đi rửa tay một chút.”
Hứa Trinh đang chơi với bé kia, không ngẩng đầu lên mà đáp lại.
Biệt thự của ta giống nhà tôi, đều có hai tầng, trang trí rất sang trọng.
Ngay cả phòng tắm trong mỗi phòng cũng đều trang bị thiết bị cao cấp nhất. Tôi rất quen thuộc với nhà của Hứa Trinh, tôi tìm một phòng trên tầng hai mà bình thường không có ai ở.
Vừa vào phòng không lâu, tôi nghe thấy tiếng Diệp Hào và một người phụ nữ vang lên.
Giọng người phụ nữ đó không phải của Hứa Trinh.
Tôi vội vàng tìm chỗ trốn.
Định trốn vào tủ quần áo, ai ngờ vừa vào đã không biết đụng phải cơ Điểu gì, cửa sau lưng lập tức mở ra!
Tôi sợ đến giật bắn mình, liếc thấy bên cạnh có chùm chìa khóa, liền vội vã cầm lấy rồi trốn vào trong.
Không biết Hứa Trinh xây căn phòng kín này để gì, bên trong chẳng có gì cả.
Nhìn xung Điểuh, tôi đột nhiên phát hiện ra một chiếc gương, tôi có thể thấy mọi thứ trong phòng qua tấm gương này!
Ví dụ như, tôi thấy Diệp Hào và vợ Diệp Hoa bước vào phòng.
Chiếc gương này chắc là gương một chiều, vì họ không thấy tôi đang ở bên trong.
Nếu không thì đã không ôm nhau mà không chút kiêng dè như !
Đúng ! Họ đang ôm nhau!
“Diệp Hào, bao giờ mới trở thành chủ nhân của ngôi nhà này thế? Sống nhờ như thế này thật không dễ chịu chút nào! Đặc biệt là khi ở ngay trước mắt em, mà em vẫn phải giả vờ em dâu của !”
Người phụ nữ đó khóc nức nở trong vòng tay của Diệp Hào.
Diệp Hào vỗ về lưng ta, an ủi: “Sắp rồi! Sắp rồi! Gần đây đã chuyển đi mấy triệu bằng cách mua tranh rồi, sau này chỉ cần lừa ta ký giấy chuyển nhượng tài sản là xong, em chịu khó thêm chút nữa đi!”
Người phụ nữ vẫn không tin, hỏi lại: “Cô ta giàu hơn em, cũng xinh đẹp hơn em, sẽ không ta đấy chứ?”
Diệp Hào nghe , nhạt : “Sao có thể! Cô ta mạnh mẽ lại ngốc nghếch vô cùng, còn lớn hơn nhiều tuổi như thế, ai mà thích ta nổi chứ? Hơn nữa chúng ta có con trai con rồi, nếu tôi muốn ở với ta thì đã không đưa các người đến đây.”
Người phụ nữ tin lời, ôm chặt ta : “Em biết mà, chồng em là tốt nhất! Vậy em đành nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa .”
Diệp Hào ừ một tiếng, rồi hai người liền lăn giường ngay trước mắt tôi.
Họ còn liên tục phải biết quý trọng những cơ hội ít ỏi này.
Tôi bị cặp đôi gian ác này cho sợ hãi đến té ngã ngồi xuống đất, không thể tin vào mắt mình.
Bạn thấy sao?