Trên đường về, tôi vừa lái xe, vừa bàn với Lận Kỳ Phong về kế hoạch sắp tới.
Nếu thực sự bị mù trong nhiều năm, thì cũng không thể cứ ở nhà mãi .
Cơ hội việc cho người khiếm thị trong xã hội không nhiều.
Nhưng may mắn là, Nhậm thị có một dự án phần mềm điện thoại đang phát triển, trong đó có vị trí kiểm thử trợ năng cho người khiếm thị.
Dù , ở giai đoạn này, tôi vẫn muốn chọc thêm chút nữa.
“Dáng người đẹp như , không cởi ra thì phí quá.”
4
Lận Kỳ Phong hoảng hốt, ôm chặt lấy mình.
“Cái gì!?”
Tôi thấy buồn , liếc một cái:
“Làm người mẫu vẽ ở học viện mỹ thuật, mỗi buổi 2.000 tệ. Anh chỉ cần ngồi yên đó, chẳng phải gì cả. Đây là công việc phù hợp nhất với hiện tại rồi.”
Anh dường như thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc :
“Nhưng nghề này không có thu nhập lâu dài, cũng chẳng học kỹ năng gì thực tế.”
Dù sao cũng là con nhà kinh doanh, tư duy về sự nghiệp vẫn rất rõ ràng.
Thấy nghiêm túc như , tôi lại có chút không quen.
Tôi nhướng mày: “Kỹ năng?”
Anh gật đầu:
“Tôi còn thà học một loại nhạc cụ, rồi ra đường biểu diễn, kết hợp livestream, chắc chắn kiếm nhiều hơn mẫu.”
“Tất nhiên, tôi chỉ ví dụ thôi. Tôi vẫn còn một phần mềm chưa phát triển xong. Chờ tôi thích nghi với cách sử dụng máy tính, nếu tốt, có thể bán giá cao.”
Tôi suýt quên mất, học khoa học máy tính, từng giành không ít giải thưởng.
Bây giờ, công nghệ hỗ trợ đọc màn hình cũng phát triển khá tốt, có thể giúp nghe nội dung trên máy tính.
Nhưng tôi chưa muốn tha cho dễ dàng như :
“Bạn tôi đang cần người mẫu vẽ giải phẫu học cho kỳ thi cuối kỳ. Nếu chịu 4 buổi, mỗi buổi 2.000 tệ, là có thể trả trước cho tôi 8.000 rồi.”
Lận Kỳ Phong nghiến răng:
“Cô thiếu tiền đến thế sao?”
Khó khăn lắm mới có cơ hội nắm thóp , sao tôi có thể bỏ lỡ?
“Đúng .” Tôi nhướng mày, đầy chính nghĩa, “Anh ăn của tôi, uống của tôi, ba mẹ cũng đang do tôi chăm lo. Giờ tôi bảo việc, mà còn chần chừ? Cẩn thận tôi đuổi ra ngoài đấy!”
Anh há miệng, không tìm lời phản bác.
Sau đó, như một đứa trẻ bị ấm ức, hậm hực quay đầu sang phía cửa sổ.
Một lúc lâu sau, mới cất giọng ấm ức:
“Cởi đến mức nào?”
“Có thể không cởi quần lót không?”
—
5
Tôi bật to, đây là lần sảng khoái đầu tiên trong ngày.
Lúc về nhà thì cũng khá muộn.
Tôi đặt đồ ăn ngoài, không quên gọi thêm món thịt bò xào cà rốt.
Giờ không thấy gì, nên tôi đã trộn sẵn đồ ăn với cơm, để dễ dùng thìa ăn.
Nhưng đến khi thực sự gắp cà rốt cho , tôi lại không nỡ.
Cuối cùng chỉ trộn cà tím, hải sâm và rau xanh vào cơm, còn cà rốt thì để riêng ra mép bát.
Lận Kỳ Phong dò dẫm cầm thìa, khi ăn phải miếng cà rốt, lập tức nhăn mày, mặt nhăn nhó như khổ sở lắm.
Cố gắng nuốt xuống, vừa ăn vừa tự viên mình:
“Vì thấy ánh sáng! Vì thấy ánh sáng!”
Thấy khó khăn như , tôi bỗng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Thế là tôi gắp hết phần hải sâm và cà tím vào bát , còn cà rốt và thịt bò thì tự ăn hết.
Anh ăn thêm mấy miếng, rồi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn lại đầy nghiêm túc:
“Tôi chỉ ăn một đũa cà rốt như , có đủ không?”
Tôi hắng giọng: “Cần có lộ trình dần dần. Tôi sợ ăn nhiều quá lại nôn mất.”
Lận Kỳ Phong gật gù:
“Vẫn là chu đáo nhất.”
“……”
—
Tối đó, tôi nằm trên giường liên hệ với công ty môi giới giúp việc.
Vài ngày nữa tôi phải đi công tác nước ngoài, cần tìm một người giúp việc toàn thời gian để nấu ăn và dọn dẹp cho Lận Kỳ Phong.
Xong xuôi thì đã hơn 12 giờ đêm.
Ánh trăng mờ nhạt.
Từ ban công phòng ngủ chính, tôi có thể thấy ban công phòng ngủ phụ.
Vừa định kéo rèm lại, tôi bỗng thấy Lận Kỳ Phong mở cửa, dò dẫm bước ra ngoài.
Gió đêm thổi qua, lọn tóc trước trán khẽ tung bay.
Anh ngậm điếu thuốc trên môi, lấy bật lửa ra, bật mãi mà lửa cứ bị gió thổi lệch hướng.
Thử đi thử lại, đến mức bị bỏng tay, mới châm điếu thuốc.
Anh hít một hơi sâu, nhả ra làn khói mờ ảo, đôi mắt vô định “” về phía xa.
Trong màn đêm, bóng dáng độc đến lạ.
Lận Kỳ Phong trước giờ vẫn luôn bất cần, ồn ào, không sợ trời không sợ đất.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy thất vọng và trầm lặng đến .
6
Tôi lái xe đưa Lận Kỳ Phong đến học viện mỹ thuật.
Suốt cả quãng đường, đều thấp thỏm bất an.
Mãi đến khi tôi xác nhận rằng chỉ cần mặc quần jeans, để trần nửa thân trên, vẻ căng thẳng trên mặt mới dần dịu xuống.
Nhân lúc đi thay đồ, Hứa Lộc, thân của tôi, ghé lại gần, lo lắng hỏi:
“Anh ấy sẽ không bị mù cả đời chứ?”
Tôi bật : “Không đâu, bác sĩ bảo chắc chắn sẽ hồi phục trong vòng ba năm.”
Hứa Lộc thở phào: “Vậy thì tốt rồi. Chuyện nhà họ Lận, có cần giúp gì không?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Tạm thời chưa cần. Bố mẹ mình đang xử lý, nếu cần, nhất định sẽ tìm cậu.”
Hứa Lộc cảm thán: “Nhà cậu thực sự rất trọng nghĩa đấy. Bao nhiêu người từng là bè ngoài mặt, mà vừa thấy nhà họ Lận sụp đổ, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
Tôi gật đầu, trầm giọng :
“Những năm qua, gia đình mình nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ nhà họ Lận.
Ngày trước, khi bố mình gặp khủng hoảng kinh doanh, nếu không có Lận ra tay giúp đỡ, nhà mình có lẽ đã sụp đổ từ lâu.”
Tôi toàn là sự thật.
Năm đó, bố mẹ tôi dắt cả gia đình đến thành phố A lập nghiệp.
Vì tương lai của tôi, họ cố gắng lắm mới có thể đưa tôi vào một trường quý tộc.
Nhưng trong môi trường ấy, gia cảnh nhà tôi chẳng là gì cả.
Một học sinh chuyển trường, lại mang giọng địa phương, đã trở thành mục tiêu bị bắt nạt.
Giờ ra chơi, một nhóm nam sinh và nữ sinh vây quanh tôi, xé rách sách vở của tôi.
“Bốp!”
Một lon coca bay vèo đến, đập thẳng vào đầu kẻ cầm đầu.
Lận Kỳ Phong ngồi tựa vào bàn, cổ áo đồng phục xộc xệch, đôi mắt còn mơ màng vì chưa ngủ đủ.
“Này, mấy người ồn quá, ảnh hưởng giấc ngủ của tôi rồi đấy.”
Anh liếc tôi một cái, giọng lười biếng đầy bá đạo:
“Bạn cùng bàn của tôi, chỉ có tôi phép bắt nạt.”
Thế là, từ việc bị một nhóm người bắt nạt… tôi chỉ còn bị một mình bắt nạt.
Anh sai tôi đi mua nước, bắt tôi chép bài hộ, ép tôi đi mua đồ ăn vặt, bắt buộc tôi học thêm cùng .
Nhưng kết quả là…
Nước ngọt và đồ ăn vặt đều vào bụng tôi.
Bài vở và kiến thức đều vào đầu tôi.
Sau một học kỳ, tôi lọt vào top 10 toàn khối.
Ngay cả việc ăn của gia đình tôi, cũng nhờ nhà họ Lận mà phát triển không ít.
Lận phu nhân :
“Có Tiểu Di ở bên, tôi an tâm lắm.
Thằng con trai nhà tôi cuối cùng cũng có người trị nó rồi.”
Lận Kỳ Phong đỏ mặt phản bác:
“Xì, con với ấy không có gì đâu! Hôn nhân của bọn con thuần túy, thuần túy chỉ vì lợi ích kinh doanh thôi!”
Lận tiên sinh chỉ không , thấu không vạch trần.
Tôi hớp một ngụm trà sữa, bĩu môi: “Vậy thì tìm người khác đi.”
“Tôi không chịu!” Anh phì mũi, hùng hổ , “Tại sao tôi phải nghe ?!”
Tôi biết thừa có cảm với mình, chỉ là miệng cứng lòng mềm, không chịu thừa nhận.
Anh không tỏ , tôi cũng không thích , cứ thế cố chọc tức .
Dù sao thì cũng phải cưới, cứ để xem còn cứng đầu bao lâu.
—
“…”
Lận Kỳ Phong thay quần jeans bước ra ngoài.
Tỷ lệ cơ thể gần như hoàn hảo.
Cơ bắp rõ ràng, vòng eo thon gọn, đường nhân ngư sắc nét, chìm vào cạp quần jeans.
Học sinh xung quanh không khỏi trầm trồ.
Lận Kỳ Phong có vẻ bối rối, hơi ngẩng đầu như đang cố dùng thính giác để xác định vị trí của tôi.
Tôi vội bước tới, cây gậy dẫn đường cho , dìu đến vị trí ngồi.
Buổi thi kéo dài 4 tiếng.
Tôi cũng không muốn ngồi chờ suông, nên đi dạo một vòng quanh trường.
Còn ghé qua nhà ăn, mua hai chiếc bánh kẹp thịt trứ danh của trường đại học A.
Tôi canh giờ quay lại phòng vẽ, đúng lúc buổi thi vừa kết thúc.
Lận Kỳ Phong đã thay đồ, ngoan ngoãn ngồi đợi tôi.
Một số sinh viên đang thu dọn họa cụ, vừa vừa xì xào bàn tán.
“Đây đúng là thiếu gia nhà họ Lận, tôi từng thấy ta trong một sự kiện thương mại.”
“Là ta thật à? Nghe nhà họ Lận sản rồi, không ngờ lại sa sút đến mức phải mẫu vẽ giải phẫu người.”
“Người đưa ta đến chẳng phải vị hôn thê của ta sao? Cô ấy cũng xem như có có nghĩa đấy.”
“Tình nghĩa gì chứ?
Giờ ta còn quan tâm chút, để tránh bị mang tiếng bạc bẽo. Đợi khi chuyện lắng xuống, chắc chắn sẽ tìm cách đá ta thôi. Ai lại muốn gắn bó với một kẻ mù nghèo kiết xác?”
“Đúng , không chừng bây giờ ta đối tốt với Lận Kỳ Phong, chỉ là giả vờ cho người ta xem, trong lòng chẳng biết ghét bỏ đến mức nào.”
Họ không lớn, người mù thì thính giác nhạy bén hơn hẳn.
Gương mặt Lận Kỳ Phong càng lúc càng tái nhợt.
Tôi bước lên một bước.
Những lời bàn tán lập tức im bặt.
“Mấy người để giáo dưỡng cho chó ăn hết rồi à?”
“Đứng sau lưng người khác bàn ra tán vào, nhiều chuyện như sao không ra chợ mà bán hàng?”
Có người không phục, hậm hực đáp trả:
“Cô cứ giả vờ đi, xem diễn bao lâu.”
Tôi nhạt, không phí lời đôi co, kéo tay Lận Kỳ Phong rời đi.
Bánh kẹp thịt sắp nguội rồi.
Anh lặng lẽ ngồi lên xe.
Tôi đưa bánh cho , vẫn không .
“Lận Kỳ Phong, như mất vui lắm đấy.”
Tôi cắn một miếng bánh, thơm lừng.
“Anh cần gì phải để tâm mấy câu đó?”
Anh vẫn im lặng, môi mím chặt.
Một lúc lâu sau, khẽ :
“Nhậm Quân Di, bọn họ đúng.”
Tôi phản bác: “Bọn họ chỉ bậy thôi.”
Anh hít sâu:
“Nhưng chẳng phải đó là sự thật sao?”
“Tôi đã sản, lại còn mù lòa.
Năm năm nữa có thể hồi phục hay không, ai mà biết ?
Có thể cả đời này tôi sẽ là một kẻ tàn phế.
Cô còn trẻ, sao phải lãng phí thanh xuân bên tôi?”
Bạn thấy sao?