Hiện giờ ấy vẫn còn hôn mê trong bệnh viện.
Nghe tin, mẹ tôi đã đến bệnh viện thăm Tần Thiên Minh.
Nhưng ta chẳng hề biết ơn, ngược lại còn mắng thẳng vào mặt mẹ tôi:
“Thẩm thị vốn dĩ nên là của tôi! Người lớn lên cùng Tạ Quân Trạch cũng phải là tôi!”
“Thẩm Chi Nhiên cướp lấy cuộc đời tôi, tôi đòi lại thì có gì sai?”
“Bà đừng có giả vờ thương , không giúp thì đừng đến đây chướng mắt tôi!”
Từ đó về sau, mẹ tôi ngoài việc thỉnh thoảng chuyển tiền cho ta, thì chẳng bao giờ đến gặp lại nữa.
Mang theo day dứt với tôi, mẹ đã dọn về ở tại căn nhà cũ.
…
Trong ba năm qua tôi đã tái cấu trúc lại hướng phát triển của Thẩm thị, loại bỏ những kẻ không việc.
Dẫn dắt công ty đi đúng với định hướng phát triển của quốc gia, và cũng cố gắng hết sức để đóng góp cho ngân sách quốc gia.
Khi tôi đang kiểm tra doanh thu năm nay, cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
Dụ Thiến Thiến ôm một chồng tài liệu bước vào.
Cô sắp xếp tài liệu cẩn thận lên bàn, :
“Tổng giám đốc Thẩm, đây là thông tin về các trại trẻ mồ côi và trường học vùng sâu vùng xa mà chị muốn tìm hiểu.”
Tôi xem qua kỹ càng, mọi thứ đúng như những gì tôi biết trước đó, liền viết một tấm chi phiếu:
“Đây là khoản tài trợ ban đầu, em cứ yên tâm triển khai. Nếu thiếu, cứ đến với chị.”
“Thêm cả thị trấn nhỏ nơi chị từng du lịch hôm trước vào nhé, chuẩn bị một lô thiết bị giảng dạy mới.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi ngẩng đầu lên thì thấy đang quay lưng lại, vai khẽ run, cố kìm nén tiếng khóc.
Một lúc sau, xoay người lại, mắt đỏ hoe, cúi đầu nhẹ nhàng:
“Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, cảm ơn chị đã cho chúng em cơ hội tiếp tục học hành.”
Tôi vội vàng bước đến đỡ dậy, không ngờ bỗng ôm chầm lấy tôi, bật khóc nức nở.
Tôi đưa một tay lên nhẹ vỗ đầu , tay kia xoa lưng trấn an, dịu giọng :
“Không cần thế đâu, chị chỉ điều nằm trong khả năng thôi.”
“Huống hồ, số tiền này vốn là khoản chị chuẩn bị sẵn cho đứa bé chưa kịp ra đời. Giờ coi như thay mặt bé, đi một điều tích đức.”
Hai năm trước, Dụ Thiến Thiến tham gia đợt tuyển dụng mùa thu của Thẩm thị, tôi mới biết thì ra ấy là một trong số những đứa trẻ mồ côi mà tôi tiếp tục tài trợ sau khi ba tôi mất.
Họ, sau khi biết chuyện Tạ Quân Trạch ngoại , đã tìm mọi cách thâm nhập vào tập đoàn họ Tần.
Trong nhóm đó, chỉ có Thiến Thiến là chọn — với thân phận trợ lý, âm thầm thu thập thông tin giúp tôi.
Nhưng sợ tôi tổn thương, nên chỉ lặng lẽ, từ tốn đưa thông tin đến chỗ tôi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, những người khác không còn xuất hiện, chỉ có Thiến Thiến về tại Thẩm thị.
Cô việc xuất sắc, rất hiếm người ăn ý với tôi đến , mà cũng hiếm khi bộc lộ cảm mạnh như hôm nay.
Khóc xong, vui vẻ ôm tập hồ sơ rời khỏi phòng.
Tối hôm đó, tôi mời tham gia một chương trình thiện nguyện.
Người dẫn chương trình hỏi tôi:
“Điều gì khiến chị quyết định quyên góp số tiền lớn như cho các trường học ở khắp nơi?”
Tôi xuống hàng ghế dưới — nơi có mẹ và Dụ Thiến Thiến đang ngồi — mỉm :
“Vì nơi đó sẽ ươm mầm hy vọng.”
“Quốc gia có hy vọng, người dân có sức mạnh. Trẻ em xứng đáng có quyền tiếp tục học hành.”
Lựa chọn trong đời càng nhiều, con người sẽ càng bớt bị trói buộc bởi hiện tại
Bạn thấy sao?