Kết Thúc 7 Năm [...] – Chương 1

Tôi đặt chân đến "Mị Sắc" giữa lớp sương mỏng đầu thu, vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện của Chu Cảnh Trạm với đám em thân thiết của ta.

“Ninh Ngữ Đường đi mấy năm rồi, cuối cùng cũng chịu quay về rồi đấy.”

“Lần này chắc là vì cậu mà về đúng không, Chu thiếu? Hai người lần này chắc thành rồi nhỉ?”

Tiếng va chạm của những ly rượu vang lên chói tai.

Những người khác lần lượt phụ họa, giọng điệu đầy giễu cợt:

“Đúng đó Chu thiếu, cậu thật sự định ở bên Ninh Ngữ Đường à? Vậy còn Tống Thanh Việt thì sao? Cậu định chia tay ấy thật à?”

Trong phòng riêng bỗng chốc lặng thinh, sau đó là tiếng bật lửa xoèn xoẹt, mười mấy giây sau, giọng nói lười nhác và bất cần của Chu Cảnh Trạm vang lên xuyên qua cánh cửa, lọt vào tai tôi:

“Tống Thanh Việt thì liên quan cái gì chứ, tôi và ấy chỉ là bè bình thường thôi.”

Một tràng cười vang dội vang lên.

Những người đó lại tiếp tục bàn tán về quá khứ giữa tôi và ta:

“Ồ, vậy mà còn hôn ấy ngay trước mặt bao nhiêu người, tôi thấy cậu hôn đến mức say mê luôn mà?”

Chu Cảnh Trạm thản nhiên: “Khô khốc, chán lắm.”

“Nhưng Chu thiếu cậu cũng thật có phúc thật đấy, dù là Tống Thanh Việt hay Ninh Ngữ Đường thì mỗi người đem ra đều là hoa khôi đấy, vậy mà cả hai đều thích mỗi mình cậu suốt bao năm.”

“Đúng đó, Tống Thanh Việt kiểu ai ta cũng khinh khỉnh, mà riêng với Chu thiếu cậu thì lại khác, cái kiểu lạnh lùng đó tôi lại thấy hấp dẫn phết.”

“Nếu tụi tôi cũng được chơi như cậu thì tốt biết mấy.”

Giọng Chu Cảnh Trạm dần lạnh đi:

“Được thôi, các cậu đi mà theo đuổi đi, theo đuổi được thì thử xem.”

“Thôi thôi thôi, Chu thiếu à, người cậu từng ngủ rồi, dù cậu không cần nữa, tụi tôi cũng chẳng dám mơ tưởng đâu.”

Ở một góc khuất chẳng ai để ý, người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Trạm.

Đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt ly rượu, âm thanh khẽ khàng phát ra từ lòng bàn tay như thể chiếc ly sắp vỡ vụn.

Rượu màu hổ phách khẽ d.a.o , phản chiếu dòng cảm cuộn trào trong đôi mắt .

Nhưng cuối cùng, chỉ hít sâu một hơi, buông tay, để mặc chiếc ly lạnh lẽo trượt khỏi lòng bàn tay, rơi trở lại mặt bàn.

Hai tay siết chặt, cuối cùng tôi cũng không đẩy nổi cánh cửa khiến lòng tự tôn của mình tan nát ấy ra.

Vở kịch đơn phương suốt bảy năm, sau khi bị xé toạc giữa đám đông, dường như cũng đồng thời cuốn trôi hết tất cả dũng khí và cảm mà tôi tích góp bấy lâu nay.

Khoảnh khắc ấy, tôi không thấy buồn, cũng chẳng giận, chỉ còn lại sự tê liệt lạnh lẽo đến khó tin.

Có lẽ vì tôi vốn cũng biết… cảm dù có mãnh liệt đến mấy, sau bảy năm hao mòn, thì cũng chỉ còn lại chút không cam lòng.

Mà đêm nay, đến cả không cam lòng cũng chẳng còn nữa.

Bạn mãi mãi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, cũng không thể lay một người chẳng .

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ket-thuc-7-nam-phien-muon/chuong-1.html.]

Tôi và Chu Cảnh Trạm quen nhau vào kỳ thi giữa kỳ năm nhất cấp ba.

Trường Trung Học phổ thông Bắc Kinh số 2 tổ chức kỳ thi, không giống những trường khác hễ là kỳ thi lớn thì đều là kiểu thi cắm lớp.

Phân nửa học sinh xếp hạng sau của khối mười sẽ phải thi cùng lớp tương ứng của khối mười một.

Ngược lại, một nửa học sinh có thứ hạng cao nhất của khối 11 thì được giữ nguyên lớp cũ, không phải thi chuyển lớp.

Vì hai tháng nghỉ hè chơi bời quá đà, nên trong bài thi đầu năm lớp mười, tôi rơi vào nhóm bị xếp hạng thấp phải ra ngoài thi ghép lớp.

cùng bàn trong kỳ thi ở lớp 11A20 của tôi hôm đó… chính là Chu Cảnh Trạm.

Lúc tôi tìm thấy số vị trí ngồi của mình, đang giảng bài cho một nữ sinh bàn trên.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ lớp học, chiếu nghiêng lên gò má , vẽ nên một đường nét dịu dàng đến lạ.

Anh hơi cúi đầu, ống tay áo sơ mi trắng được xắn lên tùy ý, ngón tay thon dài cầm bút, từ tốn vẽ từng bước giải trên giấy nháp, giọng trầm thấp, kiên nhẫn: “Bước này có thể như vầy…”

kia nghe xong thì gật đầu như ngộ ra điều gì đó, mà chỉ khẽ mỉm cười, lông mi dưới ánh nắng đổ xuống những chiếc bóng mảnh như tơ.

Tôi đứng ở cửa sau lớp, vô thức nín thở giây phút ấy, như được dát vàng bởi ánh nắng đầu ngày, khiến cả không gian xung quanh cũng trở nên chậm lại.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Chu Cảnh Trạm.

Tình cảm tuổi trẻ luôn đơn giản mà mãnh liệt, giống như đồng cỏ hoang giữa đêm hè có cắt cũng không hết, có đốt cũng không xong, chỉ cần một cơn gió xuân thổi qua, lại mọc kín đất trời.

Sau đó tôi kể chuyện này với Tranh Tử.

Cô ấy nói cũng biết chút ít về Chu Cảnh Trạm, nghe đâu là con trai duy nhất của tổng giám đốc một công ty nghiên cứu vật liệu công nghệ nổi tiếng ở Kinh Bắc.

Chẳng bao lâu sau, không biết bằng cách nào, Tranh Tử xin được liên lạc của .

Hôm ấy vừa nhận được số, tôi lập tức thêm vào WeChat.

Nhưng cả ngày hôm sau vẫn không thấy chấp nhận lời mời.

Tôi thử thêm lại vài lần nữa, vẫn không có hồi âm.

Cuối cùng, tôi gọi thẳng cho .

Khi bắt máy, tưởng là số lạ phiền, lẩm bẩm chửi vài câu, định dập máy.

Tôi vội vàng nói mình là bé ngồi bên cạnh lúc thi chuyển lớp, có vài chỗ không hiểu, muốn hỏi một chút.

Dù có chút nghi hoặc và không hiểu, vẫn đồng ý kết .

Từ đó, tôi thường xuyên trò chuyện với .

Lúc thì hỏi bài toán, lúc thì kể chuyện hàng ngày, cũng có khi là những lời tỏ ngầm đầy vụng về.

Ban đầu, ngoại trừ những câu hỏi học tập, gần như không trả lời.

Sau này, thỉnh thoảng cũng đáp lại đôi ba câu chuyện vặt vãnh thường ngày.

Thời đi học, tôi hay mang chút đồ ăn ngon, xuyên qua hành lang dài, đưa đến tòa Chung Thụy của khối lớp 11 nơi học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...