Hai người lộ rõ vẻ khó xử, vội vàng khuyên nhủ:
“Thừa Dục, dù con muốn cưới ai đi nữa, thì hôm nay hôn lễ đã công bố rộng rãi, bao nhiêu khách khứa đã đến rồi, giờ mà hủy thì mất mặt lắm.”
Bố mẹ của Lâm Niệm Niệm nghe xong thì tức giận đến mặt đỏ bừng.
Bố ta đập bàn, rống lên:
“Cố Thừa Dục! Cậu sao có thể đối xử với con tôi như thế? Nó đã đăng ký kết hôn với cậu, lại đang mang thai ba tháng rồi đấy! Nếu cậu không cưới, bụng to ra thì phải sao?”
Nghe đến hai chữ “mang thai”, bố mẹ nhà họ Cố trừng lớn mắt, sắc mặt ông Cố lập tức khó coi thấy rõ.
Ông Lâm vỗ vào bụng con , giọng cứng rắn:
“Con tôi mang thai giọt máu nhà họ Cố các người, hôm nay sính lễ phải tăng thêm 20 triệu, không thì tôi bắt nó đi thai!”
Ông Cố giận tím mặt, chộp lấy chai rượu bên cạnh ném thẳng qua:
“Cút! Cút hết cho tôi!”
Bà Cố nghe xong cũng nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt môi:
“Con à, con tuyệt đối không thể cưới người phụ nữ này! Con vốn không thể khiến ai có thai ! Cô ta kiểu gì cũng không phải người sạch sẽ, nhà họ Cố chúng ta không cần!”
Cố Thừa Dục ngẩn người, lảo đảo chạy đến trước mặt mẹ:
“Mẹ, mẹ gì ? Sao con lại không thể khiến người ta có thai?”
Bà Cố khóc như mưa, nghẹn ngào ra sự thật năm xưa:
“Khi con mười tuổi bị tai nạn xe, cơ thể bị tổn thương. Bác sĩ đã , sau này muốn có con phải phẫu thuật mới . Cho nên cái thai trong bụng Lâm Niệm, tuyệt đối không thể là của con!”
Cố Thừa Dục như bị sét đánh ngang tai.
Anh ta chợt nhớ đến bao lời cay nghiệt mình từng với tôi.
Tôi đã nhiều lần nhắc đến chuyện kết hôn.
Yêu nhau năm năm, người nhỏ tuổi hơn tôi cũng đã lập gia đình, sinh con.
Thế mà ta lại luôn mượn cớ chuyện con cái để kéo dài:
“Nguyễn Thanh Hòa, nếu có bầu thì tôi sẽ cưới ! Không thì đừng hòng bắt tôi kết hôn sớm.”
Vì muốn có con, tôi từng khổ sở trăm bề, uống thuốc Đông y, thụ tinh nhân tạo, kết quả vẫn là con số không.
Còn bị ta mắng là “con gà không biết đẻ”.
Sau này tôi đề nghị ta đi kiểm tra cùng tôi.
Anh ta miễn cưỡng đồng ý, cả hai cùng xét nghiệm.
Khi kết quả trả về, tôi là người cầm báo cáo trước.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết ta mắc chứng tinh trùng yếu,
Nhưng vì lo cho lòng tự trọng của ta, tôi đã chọn giấu đi sự thật.
Giờ đây, khi sự thật phơi bày, sắc mặt Cố Thừa Dục trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta gào thét điên cuồng trong hội trường, trông chẳng khác gì kẻ mất trí:
“CÚT! Cút hết cho tôi!”
Bố con nhà họ Lâm bị dọa đến xanh mặt, vội vàng bỏ trốn khỏi nơi đó.
Cố Thừa Dục loạng choạng bước ra ngoài đại sảnh, miệng lẩm bẩm:
“Thanh Hòa, xin lỗi… Anh không biết em đã vì nhiều như …”
“Em đang ở đâu? Cho tìm thấy em có không? Anh muốn cưới em…”
8
Ở nước ngoài một thời gian, những ngày đầu tâm trạng tôi không tốt lắm.
Hứa Cận Chu liền dẫn tôi đi khắp nơi, cùng trải nghiệm văn hóa và phong cảnh bản địa.
Anh ấy rất quan tâm đến cảm của tôi, nhờ sự đồng hành của , tôi dần bước ra khỏi bóng tối.
Sau một thời gian bận rộn, tôi lại cảm thấy cuộc sống vẫn như thiếu thứ gì đó.
Đối với một người phụ nữ mà , có sự nghiệp của riêng mình mới là điều quan trọng nhất.
Khi biết tôi muốn dựng sự nghiệp tại nước ngoài, Hứa Cận Chu đã chủ đưa ra lời đề nghị hợp tác.
Anh thường đưa tôi đến các buổi gặp gỡ quan trọng, giới thiệu nguồn tài nguyên quan hệ của mình, giúp tôi nhanh chóng trưởng thành.
Dưới sự hỗ trợ của , công việc của tôi phát triển vô cùng thuận lợi.
Tôi học thiết kế ở đại học, từng là nhân vật có tiếng trong giới nghệ thuật tại trường.
Hiện tại các tác phẩm thiết kế của tôi cũng đánh giá cao.
Nhờ vào sự nâng đỡ của , rất nhiều khách hàng bày tỏ sự hài lòng với những sản phẩm tôi tạo ra.
Trong một buổi tiệc tối, vài vị khách đã ngà ngà say, nửa nửa thật với :
“Giám đốc Hứa, đây là lần đầu tiên đưa nữ đến dự tiệc, chắc hẳn Nguyễn rất đặc biệt với nhỉ?”
Một người khác cũng phụ họa, cố nâng cao giọng:
“Đúng thế, đúng là trai tài sắc, cặp đôi hoàn hảo. Vậy cho hỏi bao giờ chúng tôi mới uống rượu mừng của hai người đây?”
Tôi vội xua tay, lắc đầu chúng tôi chỉ là bè mà thôi.
Dù sao thì người xuất sắc như Hứa Cận Chu, xung quanh có biết bao ưu tú.
Không ngờ, lại nâng ly sâm panh, cụng ly với đối phương rồi mỉm :
“Các rồi, đúng là tôi rất ngưỡng mộ Nguyễn. Chỉ không biết… ấy có thể chấp nhận tôi không?”
Anh quay sang tôi, ánh mắt cháy bỏng.
“Cô Nguyễn, khi nào thì chịu mở lòng, để trở thành của tôi đây?”
Bạn thấy sao?