Khi Cháu Gái Thành [...] – Chương 9

15

Tôi và Trần Nghiễn cứ thế tự nhiên mà tiến gần nhau hơn.

Anh rất quý ông, chưa từng vượt quá giới hạn.

Mỗi lần hẹn hò đều chuẩn bị chu đáo, lại không hề tạo áp lực.

Quan trọng nhất là… tôn trọng sự nghiệp của tôi.

“Em là người phụ nữ tham vọng nhất mà từng gặp.” Có lần .

“Đó là lời khen hay chê đây?” Tôi nhướng mày hỏi.

“Tất nhiên là khen.” Anh nghiêm túc đáp, “Phụ nữ có tham vọng… là quyến rũ nhất.”

Tôi bật vì bị chọc.

Dần dần, tôi phát hiện bản thân mong chờ những cuộc gọi của , mong chờ những buổi hẹn cuối tuần.

Cảm giác này… vừa xa lạ, vừa thật đẹp.

Thì ra, trái tim tôi… vẫn còn có thể rung .

Chúng tôi chính thức ở bên nhau ba tháng sau đó.

Hôm ấy, đưa tôi đến một triển lãm nghệ thuật.

Trước một bức tranh, bỗng nắm lấy tay tôi:

“Lâm Tinh… nhé?”

Tôi , thấy trong mắt là sự lo lắng xen lẫn mong chờ.

“Tôi… có thể không phải là một tốt đâu.” Tôi khẽ , “Tôi bận công việc lắm, có thể chẳng có nhiều thời gian…”

“Anh cũng bận mà.” Anh cắt ngang, “Nhưng bận rộn thế nào, cũng nên có một người để chia sẻ, đúng không?”

Phải rồi, chia sẻ.

Tôi đã quá lâu rồi không còn biết chia sẻ điều gì với ai.

“Được.” Tôi mỉm , gật đầu đồng ý.

Anh vui mừng như một đứa trẻ, lập tức ôm tôi xoay một vòng.

Người xung quanh sang, tôi đỏ mặt đẩy ra.

“Xin lỗi, tại vui quá.” Anh gãi đầu, hơi ngượng ngùng.

Tôi , trong lòng bỗng thấy ấm áp.

Hóa ra, một người trân trọng… thật tuyệt vời.

Không biết tin này truyền ra từ đâu…Chẳng bao lâu sau, Thẩm Thanh Viễn tìm đến tận nơi.

Anh đứng chờ dưới tòa chung cư của tôi.

“Nghe … em có trai rồi?” Anh mở miệng là hỏi ngay.

Tôi nhíu mày:“Liên quan gì đến ?”

“Tinh Tinh, chúng ta dù sao cũng…”

“Chúng ta không còn gì cả.” Tôi lạnh lùng cắt ngang, “Thẩm Thanh Viễn, giấy ly hôn cũng ký rồi.

Làm ơn đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.”

“Người đàn ông đó là ai? Anh ta có hiểu em không? Anh ta có biết em…”

“Đủ rồi!” Tôi cắt lời , thẳng vào mắt :

“Anh ta là ai không quan trọng. Quan trọng là… ấy không phải là .”

Sắc mặt Thẩm Thanh Viễn lập tức trở nên khó coi:

“Em… đang trả thù sao?”

Tôi khẩy:

“Trả thù? Anh đánh giá bản thân cao quá rồi.

Tôi chỉ đang sống cuộc đời của chính mình.”

“Tinh Tinh…”

“Bảo vệ!” Tôi gọi lớn.

Bảo vệ lập tức chạy đến.

Tôi chỉ vào :

“Người này liên tục quấy rối tôi. Về sau, không cho phép ta bước vào đây.”

“Vâng, Lâm.”

Để mặc Thẩm Thanh Viễn đứng đó, tôi quay người bước vào thang máy.

Lúc này, điện thoại reo.

Là Trần Nghiễn.

“Đang bận không?”

Chỉ nghe thấy giọng , tâm trạng tôi liền dịu xuống:“Vừa về đến nhà.”

“Tối nay cùng ăn tối nhé? Anh đặt chỗ nhà hàng Nhật mà em thích rồi.”

“Được.”

Cúp máy, tôi đứng bên cửa sổ, ngắm bầu trời ngoài kia.

Ánh hoàng hôn phủ vàng cả thành phố.

Cuộc sống… thì ra có thể đẹp đến thế này.

【Toàn văn hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...