4
Khi ấy, tôi vừa ở cữ xong, vẫn còn yếu, vẫn ngồi tỉ mỉ cắt may ra bản mẫu giống hệt theo đúng sở thích của bà.
Nhờ thế, mỗi năm bà đều đặt may cố định, chưa một lần tôi bà thất vọng.
Về sau, bất kể Lý Khâm gặp chuyện khó khăn gì, bà cũng chủ ra tay giúp đỡ, không cần tôi mở miệng, giúp ta thuận buồm xuôi gió trên con đường lập nên đế chế thương mại của mình.
Thế khi bà về hưu, Lý Khâm không một lần tới thăm, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không.
Tôi mang chiếc áo khoác vừa xong đến thăm, bà — một người phụ nữ cả đời truyền kỳ — nằm trên ghế mây ngoài hiên, tôi vừa vừa thở dài:
“Hoài An à… con thật thà quá, sau này biết sao đây…”
Nghĩ tới những điều tốt đẹp Tư Đình dành cho mình, tôi quyết định đáp lại.
Nghe mẹ của cấp trên — một vị phu nhân thanh nhã — đặc biệt thích sườn xám Tô Hàng, tôi tranh thủ vài lần gặp hiếm hoi, thức ngày thức đêm để may tặng mấy chiếc.
Khi tôi mang chúng ra, đôi mắt vì thức trắng mà đỏ hoe, Tư Đình mím môi, vành mắt cũng đỏ ửng.
Anh :
“Vợ à, tiền đồ của có thể tự kiếm, cưới em là để em hưởng phúc. Em tin , sẽ rất tốt.
Bàn tay em khéo như , ủng hộ em coi nó là sở thích hay sự nghiệp, chỉ là đừng vì … không muốn nó trở thành gánh nặng của em.”
Nhìn gương mặt tươi tắn trước mắt, so với tấm ảnh lạnh lùng, buồn bã trên bia mộ trong ký ức…
Tôi chỉ thấy dâng đầy trong lòng, nghẹn lại không nên lời.
Mở miệng định gì đó… lại chỉ phát ra một tràng:
“Ọe… ọe~”
________________
Tôi có thai rồi!
Tin ấy khiến Tư Đình và cha mẹ hai bên choáng váng, mừng rỡ không để đâu cho hết.
Bố mẹ chồng lập tức lên xe về tổ từ, thắp hương khấu đầu, cảm tạ tổ tiên phù hộ để đứa con trai “bất hiếu” của nhà họ cuối cùng cũng có ích.
Trước khi quay lại đơn vị, Tư Đình còn lớn tiếng huênh hoang:
“Ông già, người ông phải lạy tạ là vợ con đấy. Không có ấy thì nhà họ Tư sớm muộn cũng tuyệt tự!”
Chưa dứt lời đã bị mẹ chồng lấy chổi lông gà đuổi ra ngoài.
Tư Đình lưu luyến rời đội.
Bố mẹ chồng không hề lạnh nhạt với tôi, trái lại còn chăm sóc tận hơn.
Nghe trứng gà thả vườn ở quê bổ dưỡng hơn mua trong thành phố, mẹ chồng liền rủ mẹ tôi bắt xe về tận quê mua.
Tối về, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng ba tôi gầm vang:
“Thằng khốn nạn! Tao phải nó! Cố bỏ trốn để nhục nhà mình, giờ còn dám bôi xấu danh tiếng con Hoài An, tìm chết!”
Mẹ tôi vội bước vào, vừa dỗ ba tôi, vừa giải thích cho tôi nghe:
“Trên đường về từ làng họ Lý thì gặp mẹ của Lý Khâm. Ngày xưa cả nhà bọn họ trốn đi để mình mất mặt, giờ còn dám hỏi sao con không tới đưa thuốc cho bà ta, là thuốc của bà hết rồi.
May mà con không lấy Lý Khâm. Cả nhà họ chẳng có ai ra gì. Con bé em của hắn, bây giờ lên đại học rồi còn trơ trẽn hỏi sao tháng trước con không gửi tiền cho nó.
Một lũ vong ân bội nghĩa! Trước đây ba của Lý Khâm trông còn tử tế, ai ngờ người nhà hắn lại tệ như thế!”
Mẹ tôi uống ngụm nước, thở dài:
“Mẹ chồng con nghe hết, cũng chẳng gì. Mẹ chỉ sợ họ có khúc mắc trong lòng.
Dù chuyện này mình không hề giấu, nghe tận tai việc con dâu bị bỏ trốn ngày cưới, ai mà chẳng thấy khó chịu.
Nếu dạo này mẹ chồng chuyện có hơi khó nghe, con hãy nhẫn nhịn một chút.
Ba mẹ ra rồi, Tư Đình là người tốt. Qua thời gian này sẽ ổn thôi.”
Ba tôi nghe càng tức:
“Nhịn cái gì! Con tôi không gì sai. Cùng lắm thì ly hôn! Con và cháu ngoại tôi nuôi hết!”
Nói xong, cả hai im lặng.
Bầu không khí chùng xuống.
Tôi thấy lòng bất an, không biết mẹ chồng có kể chuyện này với Tư Đình hay không.
Nếu biết, liệu có nghĩ rằng tôi là bất đắc dĩ mới lấy ?
Liệu có giận không?
Có lẽ… sẽ giận đấy.
Mang theo tâm trạng rối bời, tôi trằn trọc mãi mới ngủ .
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ chồng không nấu ăn cũng chẳng mang đồ ăn sang.
Trong lòng tôi không rõ là thở dài hay là nhẹ nhõm.
Chỉ thấy lạ, ba mẹ cũng không có ở nhà.
Còn chưa kịp thoát khỏi những suy nghĩ miên man, ngoài sân đã vang lên tiếng ồn ào liên tiếp.
“Lần này bỏ qua cho bọn họ, lần sau mà còn ăn bậy bạ, ông đây sẽ đập gãy chân con trai nó!”
“Anh cả, bọn em đi cùng . Tư Đình không có nhà, giao vợ cho chúng ta chăm mà chút chuyện này cũng không lo nổi, tôi còn mặt mũi chị nữa chắc?”
Bạn thấy sao?