Khi Chú Rể Bỏ [...] – Chương 7

7

Không một lời, hắn lao tới, vung tay định tát!

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn, tôi đã kịp bóp lấy huyệt cổ tay, ấn mạnh xuống.

“A–!”

Cơn đau khiến mặt Lý Khâm tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.

Đùa chắc.

Không biết sinh viên y khoa chúng tôi khổ thế nào à? Lúc học, giáo sư còn mong bọn tôi đủ sức vác cả… một con bò.

“Giang Hoài An, ra tay với trẻ con, thật hèn hạ! Trước đây sao tôi không ra độc ác thế này. Xem ra vẫn phải lạnh nhạt với thêm một thời gian, nếu không–” Lý Khâm còn chưa dứt lời lải nhải.

Tôi chịu hết nổi, quát lớn:

“Câm miệng! Mau đưa đến bệnh viện!”

Trong lúc bác sĩ đang cấp cứu, tôi chưa kịp rời đi thì bị Đường Dịch Như vừa khóc vừa níu tay đòi một lời giải thích.

Chẳng bao lâu, mẹ và em Lý Khâm cũng xông vào.

“Ôi chao, cháu ngoan của bà ơi! Bà đau lòng chết mất thôi…”

Lý Ái Na trừng tôi đầy căm hận.

Lý Khâm thì ôm lấy Đường Dịch Như đang sụt sùi, dịu giọng an ủi.

Đường Dịch Như ngước tôi với vẻ hoảng sợ, rồi lập tức rúc vào ngực Lý Khâm.

Sắc mặt hắn lạnh hẳn, ra lệnh:

“Giang Hoài An, xin lỗi!”

Tôi chẳng buồn để ý đến đôi nam nữ điên loạn này, đứng dậy định bỏ đi.

Nhưng Lý Khâm lại chộp lấy tay tôi kéo lại.

Giữa lúc giằng co, một giọng nghi hoặc vang lên từ phía sau:

“Giám đốc Giang, chị gì ở đây thế? Khoa vẫn đang đợi chị họp.”

Tôi quay lại, thấy mấy thực tập sinh mới vào — trong đó có Tiểu Dương — vừa bước tới.

Tôi lập tức bảo họ tách tôi khỏi đám người nhà họ Lý đang lên cơn, rồi nhân cơ hội thoát đi.

Sau lưng truyền đến giọng Lý Khâm đầy ngờ vực:

“Mấy người vừa gọi ấy là gì? Giám đốc Giang?”

Vài thực tập sinh nhiệt đáp ngay:

“Đúng rồi. Giám đốc Giang vừa điều từ Bắc Thị về, là học trò xuất sắc của Đại học Y Bắc Thị, cũng là môn đệ cuối cùng mà giáo sư Trình quý nhất.”

Chiều tan ca, tôi vừa ra khỏi bệnh viện thì bắt gặp Lý Khâm đang ngồi chờ trước cổng.

“Giang Hoài An, hóa ra cũng trọng sinh.”

________________

Không trách Lý Khâm chắc chắn như .

Kiếp trước, khi tôi cùng chị Cao leo núi, chẳng may bị đá nhọn rạch vào mắt cá.

Một nữ bác sĩ trẻ đã giúp tôi rửa vết thương, khâu lại.

Động tác nhanh nhẹn, khéo léo của ấy khiến tôi say mê đến mức về nhà suốt mấy tháng liền đều lén luyện tập.

Thì ra, ngoài việc may vá, cây kim nhỏ bé ấy còn có một “sân khấu” mê hoặc đến thế.

Khi biết tôi thích thú với y học, Lý Khâm chỉ khinh miệt:

“Nếu bác sĩ thì lợn nhà tôi cũng biết leo cây.”

Tôi hắn bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Tôi đã bác sĩ rồi, không biết lợn nhà giờ có biết leo cây chưa, ông Lý?”

Mặt Lý Khâm hơi đỏ, vẫn mở miệng chỉ trích:

“Giang Hoài An, rõ ràng đã trọng sinh từ lâu, sao không đến tìm tôi?

Cô biết tôi sắp gặp chị Cao, cũng biết chị ấy chỉ thích quần áo do may.

Cô cố muốn tôi khó xử, muốn tôi phải cầu xin đúng không? Tôi cho biết, tôi thế này cũng vì tương lai của chúng ta.

Chẳng lẽ không muốn sớm sống lại cuộc đời phu nhân quyền quý như kiếp trước?

Mau nghỉ việc ở bệnh viện, về lo may đồ và tiện thể chăm sóc mẹ tôi. Cô bác sĩ mấy năm rồi, chắc chăm người già cũng nhiều kinh nghiệm hơn, thế cũng tốt.”

Tôi thật sự ngán tận cổ bộ mặt tự cho mình là đúng của hắn.

Kiếp trước, tôi chỉ biết hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, giờ mới thấy hắn còn tự luyến đến mức buồn nôn.

Lúc này, đồng nghiệp quen mặt lần lượt tan ca, từng nhóm nhỏ đi ngang qua, tò mò tôi và Lý Khâm đứng ở cổng.

Hắn hớn hở định bước lại nắm tay tôi, dáng vẻ vô cùng chắc mẩm.

Tôi lạnh mặt, gạt phắt bàn tay hắn ra:

“Anh mà bước thêm một bước, tôi sẽ gọi bảo vệ. Đây là bệnh viện thuộc quân khu, một nhân viên an ninh ở đây đủ sức hạ gục ba lần chỉ bằng một tay.

Và này, đừng tự luyến nữa. Tôi đã kết hôn rồi.”

Lý Khâm sững sờ:

“Không thể nào.”

Hắn bật khinh:

“Trừ tôi ra, không thể lấy ai khác.”

Tôi: “Tôi thế nào…”

“Cô ấy lấy tôi rồi. Tôi là người đời hợp pháp, Luật Hôn nhân của quốc gia công nhận. Anh có ý kiến? Anh là cái thá gì?!”

Tôi vui mừng ngoảnh lại.

Tư Đình sải bước tới, nắm chặt tay tôi, đan mười ngón vào nhau.

Không màng xung quanh còn bao nhiêu ánh mắt, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc dâng tràn:

“Không phải mai mới về sao?”

Anh cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Nhớ em… nên chạy suốt đêm về đây.”

Hôm đó, Lý Khâm hậm hực đuổi theo phía sau, bị vệ sĩ của Tư Đình khống chế, giữ cách xa cả chục mét.

Tôi chỉ nghe hắn gào khản cổ:

“Giang Hoài An, chỉ có thể gả cho tôi, chỉ có thể là của tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...