QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/khi-co-be-lo-lem-ngung-dien/chuong-1
6
Nhìn ra , ta đã cố học võ thuật cho vai diễn này, từng chiêu thức cũng coi như ra dáng.
Nhưng đến phần diễn cảm … liền sai lệch hẳn.
“Vì sao em bỏ rơi ?”
“Vì sao lại biến mất không một lời?”
“Em biết đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không?”
“Anh từng nghĩ em nghĩ quẩn, thậm chí báo cảnh sát!”
“Cắt!” Adam hét lên, “Diệp, lời thoại không đúng.”
Nhưng Diệp Vân Châu chẳng buồn nghe, còn bất ngờ kéo mạnh tôi, ép sát vào tường:
“Em đang trừng sao?”
“Em giận vì giả nghèo để lừa em, chứ không phải hết đúng không?”
“Em viết ra nhân vật Cố Ngạo Thiên là vì nhớ , đúng không?!”
“Thật ra sau khi em đi, đã hối hận. Tất cả những về sau, đều nghĩ chỉ vì tiền của .”
“Chỉ có em, Ngô Đồng, là thật lòng con người .”
Nhìn vẻ mặt “chúng ta là đích thực” của ta, tôi chỉ thấy bất lực:
“Tôi nhận tiền mới chọn rời đi.”
“Không có nào ở đây cả, càng không có mối khắc cốt ghi tâm nào hết.”
“Tất cả chỉ là một giao dịch.”
“Giao dịch giữa tôi và Tô Đường.”
Diệp Vân Châu vẫn chìm đắm trong cảm của mình, coi như không nghe thấy:
“Em từ khi chưa biết giàu, sao có thể vì tiền ?”
“Thôi , nếu em tiền, thì giàu rồi đây — mau đi!”
Đúng là điên thật!
Và đã là kẻ điên thì chẳng thể lý.
Adam vội bảo hai trợ lý đạo diễn kéo gã này ra, tôi mới giải thoát.
Bị khiêng ra đến cửa, ta vẫn nghiêm túc hét với tôi:
“Anh hiểu rồi! Em kiêu ngạo như thế, lúc nghe tin sắp cưới Tô Đường liền bỏ sang nước ngoài, giờ chắc cũng chẳng thèm chia sẻ với ai!”
“Đợi ! Anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện, rồi đến tỏ với em, đợi –!”
Khỉ thật!
Lần này mất mặt đến mức Adam có thể trêu tôi cả đời!
Ba ngày sau, tôi không đợi Diệp Vân Châu, lại đón ba vị khách ngoài ý muốn.
Sảnh khách sạn hạng sang.
Vừa cùng Adam dùng xong bữa trưa, từ xa tôi đã nghe thấy một tràng ồn ào chói tai vang lên:
“Ôi trời ơi cái đồ vong ân bội nghĩa này! Chúng tôi tốt bụng nhận nuôi nó, cực khổ nuôi khôn lớn, dù là con cũng bỏ tiền cho đi học, ai ngờ nó phát đạt rồi lại muốn bỏ rơi chúng tôi!”
Adam tò mò kéo tôi lại gần:
“Phoenix, hình như bên kia có người sự!”
Khoảnh khắc rõ những kẻ đang ầm ĩ, máu tôi như đông lại — tôi như bị kéo trở về những ngày đen tối ấy.
“Là… cha mẹ nuôi của tôi.”
Chưa kịp tiến lại, một phóng viên mắt tinh đã phát hiện ra tôi:
“Cô Ngô Đồng ở kia!”
Chín năm không gặp, cha mẹ nuôi chống đỡ “người ” Đồng Đại Bảo mắc hội chứng Down, phía sau là đám phóng viên cầm micro, nhanh chóng bao vây tôi như thủy triều.
“Chính là con vô ơn này!” Mẹ nuôi Trương Xuân Lan ăn mặc rách rưới, giọng the thé, ánh mắt như sói đói găm chặt vào tôi. “Chúng tôi cực khổ nuôi lớn, giờ nổi tiếng rồi thì không nhận cha mẹ nữa!”
Đồng Đại Bảo nghiêng đầu, miệng chảy dãi, vỗ tay ngờ nghệch:
“Em ! Vợ ơi! Lấy vợ!”
Bàn tay bẩn thỉu của hắn sắp chạm vào váy tôi thì Adam lập tức chắn trước.
Một nữ MC dí micro vào mặt tôi:
“Theo lời cặp vợ chồng này, con nuôi thành danh rồi không chịu phụng dưỡng, còn bỏ mặc người bị Down…”
Tôi cố kìm run rẩy:
“Sự thật không phải…”
Một phóng viên khác cắt ngang thô lỗ:
“Cô Ngô Đồng! Cha nuôi thu nhập mỗi tháng của hàng chục triệu, mà không gửi nổi tiền sinh hoạt phí cho gia đình. Cô giải thích thế nào?”
Tôi hiểu ra ngay — bọn họ đã đám truyền thông này để bôi nhọ tôi.
Đã thế, khỏi cần giải thích vô ích.
Bạn thấy sao?