Khi Đối Tượng Liên [...] – Chương 1

Debut 5 năm vẫn không ai biết đến, tôi đành ngậm ngùi quay về nhà, chấp nhận cuộc hôn nhân liên hôn với một người đàn ông chưa từng gặp mặt.

Đối tượng liên hôn ấy chẳng những ghét bỏ tôi ra mặt, không thèm dự đám cưới, mà còn thẳng thừng gọi điện nêu ra ba điều khoản:

“Xin lỗi, tôi đã có người mình thích. Cô đừng tốn thời gian lên người tôi.”

“Cô cũng có thể thoải mái tìm người mình , tôi sẽ không can thiệp.”

“Cuộc hôn nhân này chỉ là giao dịch. Một năm sau ly hôn, chuẩn bị sẵn tinh thần đi, đến lúc đó đừng khóc lóc ầm lên, từ chối ký giấy.”

Nói xong, ta dứt khoát cúp máy.

Còn tôi, đứng ngay trước cửa thư phòng của , lặng người vào bên trong - nơi tràn ngập những món đồ merch của tôi.

1

Tôi đổi tên đổi họ, liều mình bước vào giới giải trí suốt 5 năm, bao nhiêu tài nguyên đổ xuống, mà vì cơ thể hàn lạnh mà mãi chẳng nổi tiếng.

Cuối cùng, tôi buộc phải cúi đầu trước cha mẹ, thực hiện lời hứa về nhà liên hôn.

Đối tượng liên hôn là con trai cả nhà họ Tần – Tần Chấp, lạnh lùng ít lời, thủ đoạn sắc bén.

Nghe , Tần Chấp sở hữu gương mặt vô cùng mê hoặc, mệnh danh là " ma thời hiện đại".

Rất dễ khiến người khác mất cảnh giác, nhầm tưởng là người nhã nhặn hòa nhã.

Nhưng thật ra, bản chất của lạnh lùng cay nghiệt, vô , trong mắt chỉ có lợi ích.

Bạn tôi kể đến đây, giọng dần trở nên thương :

“Lâm Dụ, mọi người đều rất đồng cảm với cậu.”

“Cậu phải gả cho một kẻ lạnh lùng vô như thế.”

“Sau này không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở nữa.”

Tôi nắm chặt điện thoại, im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ khổ hai tiếng.

Cúp máy xong, tôi mở hậu trường của mạng xã hội, đăng bài tuyên bố rút khỏi giới mà mình đã chuẩn bị từ lâu trong mục nháp.

2

Dù chỉ là nghệ sĩ hạng mười tám, tôi vẫn có vài fan trung thành.

Vừa đăng tuyên bố rút khỏi giới, những ID quen thuộc liền ùa vào mục tin nhắn riêng của tôi.

Trong những dòng tin dày đặc ấy, có một cái tên đặc biệt nổi bật: “Q”.

Người này đối với tôi, vô cùng quen thuộc.

Suốt 5 năm qua, chỉ cần tôi đăng gì, ta luôn là người đầu tiên bấm like, để lại bình luận – là fan trung thành nhất của tôi.

Hơn nữa, nhờ thiết bị chụp hình của ta quá tốt, ảnh chụp tôi luôn là HD thần sầu.

Để ủng hộ tôi, ta vung không ít tiền, đến mức fan khác thân thiết gọi là “Anh QQ”.

Vào trang cá nhân của , bài ghim là video edit về tôi, kèm theo clip học theo những tác nhảy tay của tôi.

Tuy chưa từng lộ mặt, từng tác đều chăm chút đến mức hơi vụng về.

Điều tôi nhớ nhất chính là mỗi lần để lại bình luận – Không phải lời khen bóng bẩy, không phải tỏ lãng mạn, mà chỉ là một câu đơn giản đến mức cố chấp:

“Hy vọng em ngày nào cũng vui vẻ.”

Nhưng hôm nay, lại lệ.

Trong khung chat là một đoạn văn dài dằng dặc:

Anh viết về việc mình vô xem video của tôi trong những ngày tăm tối nhất, về một câu của tôi đã giúp vượt qua đêm mất ngủ, về việc mỗi lần thấy tôi đăng bài, đều kích đến run tay.

Cuối cùng, gần như dồn hết sức, dè dặt, chân thành mà :

“Xin lỗi, có lẽ hơi đường đột.”

“Nhưng tôi vẫn muốn cho em biết, đối với tôi, em là một tia sáng, là cọng rơm cứu mạng, là lực sống của tôi.”

“Năm năm quen biết em, mỗi ngày tôi đều rất hạnh phúc.”

“Y Y, em là người quan trọng như mạng sống của tôi.”

Tôi màn hình, phát hiện không ít lỗi gõ chữ.

Chắc chắn đã gõ rất vội, tay run đến mức nhấn phím còn không ổn.

Đọc xong đoạn tâm thư ấy, mắt tôi bỗng cay xè.

Cuối cùng, tôi cũng nghiêm túc đáp lại:

“Cảm ơn vì 5 năm qua luôn ủng hộ và thích em. Hy vọng luôn vui vẻ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

3

Sau khi trả lời hết tin nhắn, tôi hít sâu một hơi, cố đè nén sự không nỡ trong lòng, chuẩn bị hủy tài khoản.

Đúng lúc đó, tôi thấy tên vị hôn phu của mình leo lên hotsearch hạng 1 - #TầnChấpKhócTrongXe#

Tò mò bấm vào, đoạn video 10 giây tự phát:

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, gương mặt góc cạnh của Tần Chấp hiện rõ.

Hàng mi dài rủ xuống, vai khẽ run, trên má vương vệt nước mắt rõ rệt, cả người toát ra cảm giác như sắp sụp đổ tuyệt vọng.

Bình luận nổ tung:

“Má ơi, hóa ra đại ma đầu Tần Chấp biết khóc à? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây hả?”

“Cười chết, tiếng kia tôi tưởng trong xe ta có ma cơ đấy.”

“Ghê quá, không biết là thứ gì, mau tránh xa tổng tài của chúng tôi ra đi…”

“Rốt cuộc thứ gì mới khiến đại ma vương lạnh máu này phải rơi lệ trời?”

Những suy đoán liên tục xuất hiện, nào là bị ép liên hôn, nào là áp lực công việc…

Nhưng tôi chẳng mấy bận tâm, chỉ liếc qua rồi quay sang bàn chuyện rút lui với quản lý.

4

Hai giờ sáng, tôi mệt mỏi lê bước về nhà.

Vừa mở điện thoại, tôi thấy người đàn ông đang hot trên top search sáng nay gửi lời mời kết .

Tin nhắn xác nhận chỉ có hai chữ: “Tần Chấp.”

Tôi do dự hai giây, mở hồ sơ cá nhân .

Ảnh đại diện là một màu đen, phần ký danh bỏ trống, tên hiển thị chỉ vỏn vẹn một chữ “Z”, tỏa ra khí tức “người lạ miễn lại gần”.

Tôi day day thái dương đau nhức, bất lực nhấn đồng ý.

Ngay lập tức, Tần Chấp gửi một tin nhắn thoại, giọng trầm lạnh, xa cách.

Giống như đang đối diện một phiền phức không thể thoát, buộc phải duy trì chút lễ độ:

【Cô Lâm Dụ, xin chào. Tôi là đối tượng liên hôn của , Tần Chấp.】

Tôi không quen gửi thoại, chỉ trả lời bằng chữ:

【Xin chào.】

Anh không hề định khách sáo, mà đi thẳng vào vấn đề:

【Tôi đã có người mình , cả đời này cũng chỉ ấy. Sau khi cưới, đừng phí thời gian lên tôi.】

【Chúng ta kết hôn chỉ là một cuộc giao dịch. Tôi không ngại hôn nhân mở, có thể tự do tìm người mình thích, tôi sẽ không can thiệp. Tương tự, cũng không phép can thiệp chuyện của tôi.】

【Cô Lâm, tôi nghe cha có một mối đầu rất thích hiện đang ở nước ngoài. Trùng hợp là tôi thường ra nước ngoài công tác, tôi không ngại dẫn theo, tạo cơ hội để hai người gặp mặt.】

Tôi sững sờ, khó tin mà hỏi:

【Ý là… có thể giúp tôi che giấu để tôi đi gặp mối đầu?】

Tần Chấp:

【Đúng, tôi chính là có ý này.】

【Dù sao, tôi cũng không muốn bị quấn lấy. Nếu có người mình thích, tôi sẽ yên tâm hơn.】

【……】

Tôi nhất thời không biết gì: 【Anh tiếp đi, còn gì nữa không?】

Tần Chấp:

【Còn nữa, tôi hy vọng luôn ghi nhớ: cuộc hôn nhân này chỉ duy trì một năm.】

【Một năm sau chúng ta sẽ ly hôn, đến lúc đó đừng khóc lóc loạn không chịu ký tên, như sẽ rất mất mặt cả hai bên gia đình.】

Tôi: 【Được, yên tâm, tôi sẽ không như đâu.】

Nghe thấy lời cam đoan của tôi, Tần Chấp lập tức thở phào nhẹ nhõm:

【À đúng rồi, Lâm.】

【Tôi nghĩ chúng ta cũng không cần tổ chức lễ cưới, đương nhiên cũng không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.】

【Chuyện kết hôn cũng không cần công khai ra ngoài, tôi không muốn nhiều người biết, như tốt cho cả hai.】

Tôi không có ý kiến gì, cũng đồng ý.

Sau khi Tần Chấp liệt kê xong một loạt cầu, ta im lặng rất lâu, chắc đang lo mình còn sót điều gì.

Mãi đến tận mười lăm phút sau, mới xác nhận xong và gửi tin cuối cùng:

【Tạm thời chỉ có thế.】

【Xin lỗi Lâm, biết đấy, tôi là một thương nhân, mà thương nhân thì không tin vào thỏa thuận miệng.】

【Cho nên, để tránh việc sau này đổi ý, tôi muốn soạn một bản hợp đồng, chúng ta ký một cái không?】

【Trong hợp đồng sẽ có điều khoản phân chia tài sản, cũng bao gồm những điều chúng ta vừa .】

【Ví dụ như: hôn nhân chỉ duy trì một năm, không cần thực hiện nghĩa vụ, tôi sẽ che giấu giúp gặp lại mối đầu, v.v…】

【Cô Lâm, thấy chứ?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...