Ngày đầu tiên nhập học đại học, tôi chặn hết mọi cách liên lạc với trai.
“Chỉ vì giúp Yên Yên chuyển hành lý mà không giúp em?” – nhướng mày hỏi.
“Đúng .”
“Tùy em.” – khẩy. “Dù sao thì em cũng sẽ quay lại thôi.”
Mười tám năm gắn bó từ nhỏ đến lớn, đã quen với sự nhượng bộ của tôi. Giống như những lần cãi nhau trước đây, luôn chắc chắn rằng tôi sẽ là người xuống nước trước.
Nhưng lần này, tôi không giải thích, cũng không quay đầu.
Sau đó, giữa trận tuyết đầu mùa ở đất khách, tôi nhận tin nhắn từ : “Ôn Tuế, rốt cuộc em đã đi đâu rồi?”
1
Ngày đầu nhập học, dưới ký túc xá, tôi lời chia tay với Thẩm Áo.
“Cô ấy tay bị thương, là đồng hương nên tôi giúp một chút, em cần gì phải so đo như . Huống hồ ấy còn nhờ tôi mang trà sữa cho em.”
Thẩm Áo đút một tay vào túi quần, tay còn lại cầm một ly sữa dâu.
Yên Yên–dù tôi đã bao nhiêu lần, vẫn cứ một tiếng “Yên Yên” thân mật gọi ta như .
“Móng tay dài thế, ăn cơm chắc cũng khó, có cần đút cho ta luôn không? Với lại tôi bị dị ứng dâu tây, ta không biết, cũng không nhớ sao?”
“Ôn Tuế… em có thể đừng vô lý như không? Tôi đã rất nhiều lần rồi, Yên Yên chỉ là người thời nhỏ, ở cạnh nhà hồi còn ở quê. Cô ấy mới chuyển đến đây, không quen ai, tôi chỉ giúp chút thôi, tôi đâu có thích ấy.”
Thẩm Áo vò đầu, trông đầy khó chịu.
“Lại đòi chia tay à? Lần này định chia mấy ngày? Em chắc còn không nhớ nổi đây là lần thứ mấy rồi đúng không? Cần tôi đếm giúp không? Ôn Tuế, em vốn dĩ không thể rời xa tôi đâu.”
Thẩm Áo khoanh tay trước ngực, khẩy, dáng vẻ vô cùng tự tin.
“Còn một tuần nữa là đến sinh nhật tôi rồi, tôi biết em chuẩn bị quà từ lâu rồi, giờ chia tay, đến lúc đó chẳng phải vẫn sẽ lon ton đem quà đến tặng sao?”
“Không đâu, tôi chuẩn bị ném nó đi rồi.” – Tôi bình tĩnh đáp.
Thẩm Áo nghe thì sững người, nhanh chóng lấy lại thái độ dửng dưng.
“Được thôi, xem lần này Ôn Tuế em có thể cứng rắn bao lâu. Đến lúc đó đừng có khóc lóc đòi quay lại.”
Nói xong, Thẩm Áo quay người bỏ đi.
Tôi lê bước nặng nề trở lại ký túc xá. Đèn đường trong khuôn viên chớp tắt không đều, giống như mối quan hệ mười mấy năm của tôi và Thẩm Áo – từng sáng rực rỡ, giờ lại chập chờn không ổn định.
Tôi và Thẩm Áo là thanh mai trúc mã, quen nhau từ năm 5 tuổi.
Cùng nhau lớn lên, từ tiểu học, trung học đến cấp ba.
Năm 5 tuổi, bên cạnh cầu trượt ở trường mẫu giáo, Thẩm Áo nhường chiếc bánh quy cuối cùng cho tôi.
Lúc tiểu học bị nam bắt nạt, là người đầu tiên xông ra bảo vệ tôi, dù đầu gối trầy xước đến bật máu.
Buổi lễ tốt nghiệp cấp hai, dưới ánh mắt trêu chọc của cả lớp, đỏ mặt nắm tay tôi : “Ôn Tuế, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Thẩm Áo rất điển trai. Cao 1m85, gương mặt sắc nét khiến từ nhỏ đến lớn luôn có người theo đuổi.
Thời cấp ba, bên sân bóng rổ lúc nào cũng có mấy mang nước cho . Nhưng luôn bước qua đám đông để nhận chai nước từ tay tôi.
Có những dũng cảm đến tỏ .
Anh đều xua tay : “Xin lỗi nhé, tôi có rồi. Làm tôi sẽ không vui đâu.”
Bạn bè xung quanh ai cũng ghen tị với tôi, bảo tôi có trai vừa đẹp trai vừa chung , là cặp đôi hoàn hảo trời ban.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm lớp 11, khi Cố Yên Yên xuất hiện. Chỉ trong vài tuần, mối quan hệ của họ bỗng chốc trở nên thân thiết bất thường.
Cô ta gọi là “” một cách tự nhiên, còn Thẩm Áo cũng chẳng bao giờ ngăn cản. Giữa họ dần dần hình thành sự ăn ý mà đến cả tôi cũng không thể chen vào . Điện thoại của có thêm một mục trò chuyện ghim tên “Yên Yên”, album ảnh bắt đầu xuất hiện những bức hình phong cảnh tôi chưa từng thấy qua.
Về đến ký túc xá, tôi lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vali hành lý mở toang dưới sàn nhà, như một cái miệng đang há rộng nhạo sự cam chịu ngu ngốc của tôi đối với những hành vi vượt ranh giới của họ suốt thời gian qua.
Còn đúng một tuần nữa là kỳ học ở trường đại học nước ngoài mà tôi nộp đơn sẽ bắt đầu. Nếu không nhanh chóng lên đường, tôi sẽ bỏ lỡ đợt nhập học này.
Bạn thấy sao?