4
Trong ánh đèn vàng mờ của khách sạn, nổi bật nhất là một bức ảnh – hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Dòng trạng thái: “Được thương giống như có chỗ dựa.” Kèm theo một biểu tượng trái tim đỏ chót chói mắt.
Ngón tay tôi dừng lại ngay trước màn hình, khẽ run rẩy.
Bàn tay ấy… tôi sao mà không nhận ra cho ?
Chỗ khớp tay có một vết sẹo hình lưỡi liềm – vết sẹo mà Thẩm Áo để lại từ hồi lớp 8, khi đánh nhau với đám đầu gấu lớp bên để bảo vệ tôi.
Năm đó, mẹ tôi phát hiện bố ngoại và còn có con riêng. Không biết thế nào mà tin tức đó lan ra cả trường, mỗi giờ ra chơi đều có người thì thầm bàn tán sau lưng.
Lúc đi học, nhiều lời ác ý đến vô cớ thật sự rất đáng sợ.
Chiều hôm ấy tan học, tôi bị ba tên con trai chặn lại ở đầu hẻm.
Chúng nó bắt chước giọng người lớn, tôi là “đứa con hoang chẳng ai thèm nhận”.
Tôi siết chặt quai cặp, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay…
Tên con trai đứng đầu túm lấy tóc đuôi ngựa của tôi: “Còn giả vờ thanh cao gì nữa? Chuyện ba mày không cần mày, cả trường ai mà không biết…”
Đột nhiên một bóng đen lao tới, cặp sách của Thẩm Áo nện thẳng vào mặt hắn.
“Mày dám lại lần nữa?”
Đôi mắt đỏ như máu, nắm giáng thẳng vào xương gò má tên đó, phát ra âm thanh nặng trịch.
Trong lúc hỗn chiến, không biết ai cầm lên một mảnh chai vỡ, Thẩm Áo vung tay chắn lại. Máu lập tức nhuộm đỏ chiếc đồng phục trắng, và vết sẹo ở kẽ tay chính là từ lần đó mà ra.
Sau này tôi từng hỏi : “Anh ngốc à? Bọn nó vài câu thì sao, em cũng đâu có để tâm. Anh xem, giờ còn để lại sẹo.”
Lúc đó nắm chặt cổ tay tôi, :
“Ôn Tuế, em nhớ kỹ nhé, khi còn có , sẽ không ai phép bắt nạt em. Ai em là đứa không ai cần, thì – Thẩm Áo – sẽ là người luôn ở bên em, mãi mãi không buông tay.”
“Đồ ngốc.” – Tôi khẽ mắng một câu.
Rồi cúi đầu băng vết thương cho , nước mắt rơi lã chã vào lòng bàn tay .
Anh cố dùng tay bị thương xoa rối tóc tôi:
“Thấy xấu quá à? Vậy sau này em phải chịu trách nhiệm với đấy.”
Tôi ấn like cho bài đăng đó. Vết sẹo năm xưa từng là minh chứng cho chúng tôi – giờ lại trở thành dấu hiệu của một mối quan hệ mới. Bàn tay từng hứa sẽ không buông, giờ đã rời khỏi tay tôi từ lâu rồi.
Cũng may, tất cả đều đã là quá khứ.
Năm ngày nữa, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Sáng hôm sau, tôi ra ngoài mua ít đồ để chuẩn bị đi du học.
Vừa mở cửa thì thấy Thẩm Áo đang đứng trước nhà.
“Trà sữa mua cho em đây. Là quán bên Đông Thành mà em thích nhất, phải xếp hàng hơn một tiếng đấy.”
Anh vội vàng bước tới, nhét ly trà sữa vào tay tôi.
“Còn lạnh đấy, mau uống đi. Là vị em thích nhất – xoài bưởi nha.”
Tôi lặng lẽ đặt ly trà sữa trả lại cho , quay người định rời đi.
Anh bất ngờ siết lấy cổ tay tôi, mạnh đến mức tôi đau.
“Buông ra, chúng ta chia tay rồi.”
“Bài đăng hôm qua, thấy rồi. Tuế Tuế, không biết vì sao ấy lại đăng như thế… bọn không gì cả. Anh chỉ đưa ấy về khách sạn rồi quay lại ký túc xá.”
Tôi ngẩng lên . Dưới ánh sáng sớm, dáng trùng khớp với hình ảnh chàng trai năm xưa đã vì tôi mà đánh nhau, lúc này, tôi chỉ cảm thấy mỏi mệt.
“Tin đi.” – Giọng bắt đầu lộ ra sự cuống quýt.
Tôi khẽ thở dài:
“Việc em có tin hay không, bây giờ không còn quan trọng nữa. Chúng ta đã chia tay rồi. Anh với ấy ra sao… là chuyện của .”
“Tuế Tuế!” – Anh bất ngờ lớn tiếng.
“Em bị sao ? Anh đã giải thích bao nhiêu lần rồi, sau này không giúp ấy nữa, chưa? Sao em vẫn còn giận ?”
Bạn thấy sao?