7
“Từ hôm sinh nhật ấy không tìm cậu, thái độ thay đổi hẳn luôn.”
“Đêm cậu bay đi, ta ở dưới nhà cậu lục tung đống rác suốt 3 tiếng đồng hồ, chỉ để tìm lại cặp nhẫn cậu vứt.”
“Tìm nhẫn rồi thì chạy đến ký túc xá của mình ngay trong đêm…”
“Mình chưa bao giờ thấy Thẩm Áo như . Người thì bốc mùi, mắt đỏ ngầu như mấy ngày chưa ngủ, hoàn toàn không giống người từng mắc bệnh sạch sẽ như trước.”
“Sau đó, ảnh cứ đến trường mình suốt mấy tuần, thấy mình không hé nửa lời về cậu thì ấy không đến nữa.”
“Mình nghe , ảnh lại quay về nhà cậu canh chờ. Nhưng mẹ cậu lúc đó không có ở nhà.
Anh ta ở đó gần một tháng rồi mới về trường tìm ban giám hiệu, họ cũng không biết cậu đi đâu. Không hiểu bằng cách nào, giờ ảnh biết cậu đang ở Anh.”
“Mình nghe ấy đang chuẩn bị bay qua đó…”
“Cậu… nên chuẩn bị tinh thần đi.”
“…Mình biết rồi.” – Tôi ngắt lời ấy.
Ngước mắt lên, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước tòa nhà chung cư, hơi thở lập tức nghẹn lại.
Dưới ánh đèn đường, thân ảnh Thẩm Áo gầy gò đến mức như sắp bị gió tuyết cuốn trôi.
Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng không hợp thời tiết, tóc rối che khuất cả mắt, chẳng còn chút dáng vẻ tự tin phong độ như ngày xưa.
Anh loạng choạng lao tới, siết chặt vai tôi.
“Ôn Tuế! Sao em không trả lời tin nhắn của ? Anh nhắn nhiều thế, sao em không trả lời một cái?”
Giọng khàn đặc, nghèn nghẹn, gần như mất kiểm soát.
Tôi bình thản gỡ tay ra.
“Chúng ta chia tay rồi. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời tin nhắn của người cũ.”
“Tuế Tuế! Là lỗi của trước kia! Anh đã chặn hết liên lạc với Cố Yên Yên rồi! Anh rõ với ta rằng đừng tìm nữa! Em cho một cơ hội nữa đi, về với đi!”
Anh vội móc điện thoại ra. Màn hình vừa sáng lên, tôi đã thấy hình nền vẫn là ảnh hai đứa chụp chung.
Tôi đưa tay lên, cắt lời .
“Thẩm Áo, thật sự nghĩ vấn đề của chúng ta… bắt đầu từ Cố Yên Yên sao?”
“Không có Cố Yên Yên, thì cũng sẽ có Trương Yên Yên, Lý Yên Yên, Tôn Yên Yên. Vấn đề là ở .”
“Là đã để mối quan hệ này trôi vào nhàm chán. Là đã không còn trung thành với cảm này.”
“Với lại, em cũng không thể quay về nữa. Em đã rút học ở trường trong nước rồi.”
“Không sao đâu, Tuế Tuế. Anh sẽ ở lại đây với em, sẽ cùng em học ở Anh.”
“Không cần thiết. Dù có ở lại, em cũng sẽ không quay lại với . Em đã rồi — chúng ta kết thúc rồi. Anh cũng đừng tìm em nữa.”
Đột nhiên, Thẩm Áo kéo tay tôi lại, rồi quỳ xuống giữa nền tuyết trắng.
Cảnh tượng này chỉ khiến tôi càng thêm mệt mỏi. Anh ấy vẫn như một đứa trẻ không chịu lớn, gặp chuyện gì cũng chỉ biết nũng, loạn.
“Anh lúc nào cũng thế.” – Tôi gỡ từng ngón tay ra.
“Cứ tưởng chỉ cần quỳ xuống là có thể giải quyết mọi thứ.”
Khi quay người đi, tôi nghe thấy tiếng gọi sau lưng:
“Cho thêm một cơ hội nữa đi! Anh sẽ đợi em dưới lầu!”
Tuyết sáng sớm đã ngừng rơi, cái lạnh vẫn cắt da cắt thịt.
Khi xuống sảnh khu căn hộ, tôi liền thấy Thẩm Áo đang co mình lại trên ghế sofa.
Thấy tôi đến, lảo đảo đứng dậy, mắt đỏ hoe và đầy tia máu.
Tôi bước ra khỏi cửa, lập tức theo sau — cứ như một chó lớn bị bỏ rơi, lặng lẽ bám theo tôi từng bước.
“Anh đừng đi theo em nữa. Em phải đến lớp.”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ đi phía sau.
Tôi vào lớp rồi, vẫn đứng chờ bên ngoài cửa sổ. Tôi không muốn thấy mặt , nên tìm chỗ khuất trong lớp mà ngồi.
“Có một nam sinh châu Á ngất xỉu ngoài kia kìa! Người ta đang đưa vào phòng y tế rồi!”
Một bàn đầu kêu lên khiến cả lớp xôn xao.
Bạn thấy sao?