8
Đã đưa đi phòng y tế thì chắc không sao đâu — tôi định tiếp tục viết bài thì điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi quốc tế từ mẹ Thẩm Áo.
“Tuế Tuế…” – giọng bác nghẹn ngào.
“Dì biết nó là thằng ngốc. Nhưng giờ nó bỏ nhà chạy sang tận nước ngoài, bác trai với dì lo lắm. Dì xin con, nể hai bên gia đình quen biết bao năm… đừng để nó xảy ra chuyện gì.”
Tôi nghĩ lại bao năm qua, ba mẹ Thẩm Áo đối xử với tôi rất tốt. Khi mẹ tôi bận việc kinh doanh, không về nhà kịp, bác thường gọi tôi qua nhà ăn cơm. Nghĩ , tôi gật đầu nhận lời.
Tan học, tôi đến phòng y tế. Thẩm Áo đã tỉnh.
“Về nước đi.” – Tôi đứng ở cuối giường, giữ khoảng cách an toàn.
“Đừng tiêu hết chút cảm cuối cùng này nữa.”
Anh siết chặt tấm chăn trong tay.
“Cứ dây dưa thế này chỉ khiến em…” – Tôi ngập ngừng một chút, rồi tiếp lời:
“…chỉ khiến em hối hận vì đã từng .”
Khi tôi quay đi, vạt áo bị kéo lại.
Tay run rẩy vẫn bám rất chặt.
Tôi lại một lần nữa gỡ từng ngón tay ra, rồi thẳng bước rời khỏi phòng y tế.
Kể từ hôm đó, Thẩm Áo không còn dây dưa quấy rầy tôi nữa.
Chỉ là… mỗi tuần đều bay từ Trung Quốc sang Anh.
Chỉ để đứng xa xa tôi đến trường.
Tôi nhiều lần cầu về nước, vô ích, nên đành xem như không khí.
Năm hai đại học, mẹ gọi điện với tôi rằng con trai của một đối tác ăn sẽ sang Anh du học.
“Một mình nơi đất khách, chẳng quen biết ai. Con rảnh thì qua thăm nom chút cho bác an tâm.”
Tôi không ngờ người đó lại là Lâm Tự – cậu thời thơ ấu từng chơi với tôi vài năm, sau đó chuyển sang thành phố khác nên mất liên lạc.
“Tuế Tuế chị ơi!”
Một giọng nam trong trẻo vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đào hoa mang theo nụ ấm áp.
Cậu ấy khoác chiếc áo măng tô xám đậm, mái tóc nhuộm xám nhạt, dưới tiết trời đông lạnh giá ở Anh lại càng thêm lạnh lùng mà cuốn hút.
“Lâm Tự?”
Tôi ngạc nhiên mở to mắt — không ngờ cậu nhóc ngày xưa giờ đã cao lớn như .
Cậu ấy tự nhiên nhận lấy chiếc túi xách từ tay tôi, đầu ngón tay vô lướt nhẹ qua mu bàn tay tôi.
“Không ngờ lại gặp chị thật đấy. Dì chị đang học ở trường này.”
Động tác ấy khiến Thẩm Áo – đang đứng không xa – lập tức cứng đờ cả người.
Tôi nghe thấy phía sau vang lên tiếng ly cà phê rơi vỡ loảng xoảng.
“Cậu ta là ai?” – Thẩm Áo lập tức bước nhanh tới trước mặt tôi.
Lâm Tự đột ngột vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Không ra à? Bạn trai ấy.”
Sắc mặt Thẩm Áo lập tức trắng bệch.
“Tuế Tuế… không tin. Đây là giả đúng không? Em cố …”
Tôi nghĩ, đây là thời điểm tốt nhất… để chấm dứt hoàn toàn với Thẩm Áo.
“Anh là gì của tôi mà tôi phải diễn cho xem? Chúng tôi đang nhau thật đấy. Làm ơn tránh đường, tôi và trai còn phải về nhà.”
Thẩm Áo như bị sét đánh trúng, đứng chôn chân tại chỗ. Tôi nắm tay Lâm Tự, quay người rời đi.
Sau khi đi vài trăm mét, tôi hỏi:
“Sao cậu lại mình là trai tôi?”
“Chị à, em đã để ý tên kia từ lâu rồi. Hắn cứ bám theo chị, lén lút như tên biến thái . Em mình là trai chị là sợ hắn dám gì chị. Mà vì hắn cứ theo chị hoài… nên em cũng chẳng có cơ hội ở riêng với chị…”
“Cậu gì cơ?”
“Không, không có gì đâu… Em chỉ định hỏi chị tuần sau có muốn đi Iceland chơi không.
Xem như là ăn mừng tụi mình gặp lại đi, chị nhé?”
Tôi bỗng nhớ lại cuộc gọi đêm hôm trước với mẹ, khi nhắc đến Lâm Tự.
Mẹ , cậu nhóc đó đang học rất tốt ở Mỹ, mà vừa nghe tin tôi ở Anh, liền ầm lên đòi chuyển tới.
“Đi chứ. Em phải đặt phòng kính để chị ngắm cực quang đó.”
“Yên tâm chị ! Cứ để em lo hết!”
Không phải vì cần một tấm bia đỡ đạn… Mà là, từ giờ trở đi, tôi sẽ sống vì tương lai phía trước.
Sau đó, Thẩm Áo dần dần xuất hiện ít hơn.
Vì bỏ học quá nhiều, bị trường đuổi và buộc phải quay về thi lại từ đầu.
Còn Cố Yên Yên thì nghe … lại nhắm trúng hội trưởng hội sinh viên.
Nhưng chẳng may bị vị hôn thê của người ta phát hiện, kết quả là bị cào xước mặt…
Khi thân kể lại mấy chuyện này, tôi chỉ “ừ” nhẹ một tiếng.
Vì cún nhỏ dễ thương nhà tôi đang đợi dưới lầu.
Tôi phải đi đón lấy hạnh phúc của chính mình rồi.
Bạn thấy sao?