Khi Em Toả Sáng [...] – Chương 1

Tôi là người hầu bên cạnh một tiểu thư nhà hào môn.
Cô ấy gọi tôi là “chị em tốt”, quẹt thẻ mua quần áo, mua túi xách cho tôi, đi dạo phố chưa từng để tôi bỏ tiền.
Gần đây, tiểu thư thích một chàng nam thần của trường.
Cô ấy kêu tôi đi… theo đuổi thay ấy.
“Giữa tớ với ấy là định mệnh không thể đến với nhau. Nhưng món ngon như để người khác ăn mất thì tớ tiếc lắm. Cậu đi tán ấy đi, cho cậu đó.”
???
Cấp cứu!
Tôi phải với ấy sao đây — rằng tối qua tôi vừa ngủ với trai ấy?
1
“Tây Tây, cậu là chị em tốt nhất của tớ. Mấy người khác đều nhắm vào tiền tớ, chỉ có cậu, chẳng màng gì cả.”
Tiểu thư khoác tay tôi, thân mật dựa đầu lên vai tôi.
Nghe ấy
Tôi chột dạ lắm.
Bởi vì tôi không chỉ nhắm vào tiền… mà còn nhắm vào trai ấy.
Lúc còn học cấp ba, tôi từng thấy trai ấy đưa đón ấy ngoài cổng trường. Gương mặt đó, vóc dáng đó, y như người mẫu nam.
Lúc ấy cúi đầu dụi tắt điếu thuốc, đường viền xương hàm kia đánh trúng tim tôi một phát!
Thế là tôi bám lấy tiểu thư.
Bạn bè lêu lổng của ấy nhiều vô kể, sau một hồi thanh lọc, cuối cùng chỉ giữ lại một mình tôi.
Làm với tiểu thư thực sự rất “đã”. Theo chân ấy là có xe sang đưa đón, quẹt thẻ không cần giá. Nhờ đó, một đứa xuất thân bình thường như tôi cũng nếm trải cuộc sống thượng lưu.
Tôi học ngày học đêm, cố gắng thi vào cùng trường đại học với ấy.
Chỉ vì không nỡ từ bỏ cuộc sống kiểu này.
“Tây Tây, dạo này tớ thích Trần Nặc Bạch lắm.”
Gần đây tiểu thư cứ thấp thỏm lo lo mất.
Với tư cách là một con chó trung thành, tôi lập tức hùa theo:
“Anh ấy đáng để thích mà, đẹp trai, giỏi giang. Chỉ có điều… hoàn cảnh gia đình hơi bình thường giống tớ thôi.”
Thực ra thì, người bình thường như bọn tôi, trên đời này đầy rẫy.
Trần Nặc Bạch rất chào đón ở trường.
Nhưng với tiểu thư nhà giàu thì… đúng là không đủ tầm.
“Nhưng tớ với ấy là không có khả năng. Mà một món ngon như để người khác ăn mất thì tiếc lắm. Cậu đi theo đuổi ấy đi, cho cậu đó.”
Cô ấy bỗng dưng đứng lại, như thể đã quyết tâm.
Rồi đưa hai tay nâng mặt tôi lên, khì khì, chọt vào má lúm của tôi:
“Tây Tây xinh đẹp của tớ, với nhan sắc này thì Trần Nặc Bạch chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của ấy, tôi bắt đầu hoảng.
Cứu mạng, tiểu thư ơi, tôi biết sao với cậu đây…
Tối qua tôi vừa ngủ với trai cậu…
Giờ chân tôi còn mềm nhũn chưa đứng nổi…
2
Nếu đặt mình vào góc của tiểu thư, tôi đúng là đồ khốn.
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ gượng gạo:
“Ờ… hình như Trần Nặc Bạch không phải gu của tớ.”
“Vừa nãy cậu không thế mà?” – Tiểu thư nghi ngờ liếc tôi.
“Chuyện này… không hay lắm, dù gì thì cậu cũng thích ấy…”
Tôi ấp a ấp úng, cố gắng khuyên ấy từ bỏ cái ý tưởng vớ vẩn này.
“Nhưng nếu ấy ở bên người khác, tớ sẽ khó chịu. Còn nếu là cậu thì tớ không sao. Tớ sẽ thấy chị em mình có chốn về tốt đẹp, thế là tớ buông bỏ …”
Cô ấy càng lúc càng thản nhiên.
Còn tôi thì càng lúc càng cắn rứt.
Nghĩ ngợi một hồi, đầu tôi lóe lên một ý:
“So với Trần Nặc Bạch… tớ lại thấy trai cậu còn đẹp trai hơn. Hay… tớ đi theo đuổi cậu không?”
Tôi vừa vừa thật hỏi thử một câu.
Cô ấy phẩy tay:
“Không đâu. Anh tớ kiểu gì cũng phải nghe sắp xếp của gia đình, sau này sẽ cưới người môn đăng hộ đối. Ba mẹ tớ đang lo chuyện đính hôn cho ấy rồi. Cậu mà thích ấy, kết cục cũng chẳng có gì tốt đâu. Giống như tớ với Trần Nặc Bạch , cách biệt quá lớn.”
Đầu tôi bỗng chốc ong ong.
Thực ra tôi đã sớm biết kết cục này.
Tôi cũng hiểu rõ đạo lý đó.
Thậm chí còn từng tự an ủi rằng mình chẳng mất gì cả.
Yêu cuồng nhiệt, đã từng ở bên một người xuất sắc như , cũng đủ lắm rồi.
“Tớ sẽ suy nghĩ thêm…”
Tôi cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi.
“Tây Tây, tin tớ đi, Trần Nặc Bạch thật sự rất đáng giá.
Cậu và ấy… mới thật sự thuộc về cùng một thế giới.”

Phải rồi.
Những con người bình thường cùng thuộc một thế giới.
Không nên mơ mộng hão huyền.
Đã ngủ với Chu Diễn Chi lâu như , thực ra… là tôi đã lời lắm rồi.
“Nếu cậu thật sự không để ý… thì tớ đi tán ấy nhé.”
3
Gần đây Chu Diễn Chi rất bận, thỉnh thoảng còn hạ giọng nghe điện thoại — chắc là gia đình đang giục giã chuyện gì đó.
Còn tôi, không đủ tư cách, đến cả việc bước vào cửa nhà ấy cũng chẳng có.
“Tây Tây ngoan lắm.”
Tôi thu dọn tâm trạng, tươi đi mua đồ theo danh sách mà tiểu thư đưa.
Cô ấy còn gửi cho tôi WeChat của Trần Nặc Bạch.
Sau đó là một sticker “cố lên” như đang tiếp sức.
Buổi tối ấy có tiệc, phải lọc người — loại tôi không đủ tầm để tham gia.
Sau khi tách ra, tôi suy nghĩ một hồi.
Rồi ngồi thụp bên lề đường, bắt đầu soạn tin nhắn chia tay.
Bản “tiểu luận” dài hơn ngàn chữ tôi cứ xóa xóa gõ gõ, vẫn không dám gửi đi.
Một năm người trong bóng tối, cuộc ngầm đầy kích thích này, rốt cuộc cũng đến hồi kết.
“Lời gì mà gõ đến nửa tiếng chưa xong?”
Bên kia, Chu Diễn Chi gửi tới một đoạn ghi âm — giọng vẫn trầm ấm quyến rũ như thường.
Tôi khẽ thở dài.
Rốt cuộc cũng xóa nốt bài “tiểu luận” đó.
Tôi chỉ là một người trong bóng tối, có tư cách gì để đòi chia tay chứ?
Bị đá mới là nỗi nhục với những người như .
“Nhớ chồng quá.”
Tôi lại chùn bước.
Cũng chỉ gõ bâng quơ một câu. Tôi da mặt dày, rõ biết Chu Diễn Chi sẽ chẳng bao giờ cưới tôi, mỗi lần nhắn tin vẫn luôn gọi “chồng ơi, chồng à”.
Ban đầu còn thấy lạ, sau quen rồi thì lại có vẻ thích cái cách gọi đó.
Anh đang gõ gì đó.
Tôi nhanh tay gửi thêm một câu:
“Chồng ơi dạo này em thích một cái túi, hai triệu lận, muốn mua ghê á… hass hass ~”
Kèm theo sticker mèo con ôm em bé gặm lấy gặm để.
Ở bên Chu Diễn Chi, tôi chưa từng thiếu tiền tiêu.
So với những gì tiểu thư cho, còn nhiều hơn.
4
Nhưng chủ mở miệng xin túi hiệu như hôm nay, là lần đầu tiên.
Vừa tối qua còn ngủ với , sáng nay đã đòi túi hai triệu — kiểu gì cũng giống loại con vì tiền mà bu bám đàn ông.
Thế mà chẳng do dự chút nào, chuyển khoản ngay lập tức.
“Cầm lấy mà tiêu.”
Tôi con số hai triệu kia, nước mắt bỗng tuôn trào.
Có lẽ trong mắt Chu Diễn Chi, đây mới là trạng thái “đúng đắn” nhất.
Tôi — một người phụ nữ chỉ vì tiền mà ở bên .
Đó cũng là cách khiến cảm thấy thoải mái nhất.
Nếu tôi đòi hỏi cảm, có khi lại thành chuyện .
Khóc một hồi, tôi lại cầm điện thoại gõ tin nhắn:
“Chồng đúng là hào phóng quá! Chồng có thể tặng em một căn nhà không? Ở khu Hào Đình Hoa Viên ấy, em muốn sống bên đó.”
“Bao nhiêu?”
Anh trả lời rất nhanh.
Tôi tra thử giá nhà bên đó, suýt thì nghẹt thở. Giá khởi điểm: mười mấy triệu.
Tôi gõ đại:
“Chín mươi triệu.”
Tự một tiếng, cuối cùng cũng không dám gõ thành “một trăm triệu”.
Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cau mày khi đọc tin, rồi lại xác nhận chắc chắn rằng tôi là kiểu phụ nữ “vì tiền mà đến”.
“Mai bảo Tiểu Trương dẫn em đi thủ tục.”
???
Tôi lập tức bật dậy — cái gì cơ?! Đại ca! Vậy mà không nổi giận sao?!
Trong lòng tôi rối tung lên, dứt khoát tắt điện thoại, không nghĩ nữa.
Hôm sau, tiểu thư hỏi tôi:
“Tiến độ tới đâu rồi?”
Lúc đó tôi mới giật mình nhận ra — Trần Nặc Bạch còn chưa thêm WeChat tôi nữa kia!
“Tiến độ: âm một.”
“???”
“Anh ấy vẫn chưa thêm tớ.”
“Thôi kệ đi, ấy vốn thế mà. Hồi trước tớ cũng mất tận năm tiếng ấy mới chịu đồng ý.”
Tôi lại kiên nhẫn ngồi tám chuyện với tiểu thư thêm một lúc lâu.
Hôm qua ấy uống hơi nhiều, hôm nay đầu choáng váng, đáng lẽ đây phải là dịp để tôi thể hiện — đến thăm hỏi, đưa nước đưa thuốc, tranh thủ lấy điểm.
Nhưng hễ nghĩ đến Chu Diễn Chi, tôi lại thấy lòng khó chịu lạ thường.
Đến chiều, tôi vừa ra khỏi thư viện thì nhận cuộc gọi của Tiểu Trương.
Anh ấy thủ tục xong hết rồi, bảo tôi qua ký tên.
5
Không phải thật chứ?
Tôi cắn răng leo lên xe, trong lòng chờ đợi một màn mỉa mai nào đó — như trong mấy bộ phim cảm cẩu huyết ấy: “Cô tưởng là ai mà dám mơ cao?”, “Loại con hám tiền như …”, vân vân.
Nhưng chẳng có gì hết.
Tiểu Trương rất lễ phép, dẫn tôi vào văn phòng của quản lý khách hàng VIP.
“Ký thật sao?”
Tôi thực sự muốn hỏi: tới nước này rồi mà không định mắng chửi tôi là kẻ đào mỏ à?
Tiểu Trương ngẩn người, rồi đẩy hợp đồng về phía tôi:
“Chu tổng đã chọn sẵn một căn biệt thự rồi, khu này gần trường em hơn, ở sẽ tiện hơn.”
Tôi liếc hợp đồng.
Tên tôi nằm ngay trang đầu.
Tôi thở dài, đặt bút xuống:
“Xin lỗi, tôi không muốn căn nhà này nữa.”
Tiểu Trương sững sờ.
Quản lý khách hàng bên cạnh như sét đánh ngang tai.
“Nếu có điều gì băn khoăn, cứ với tôi, tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi vấn đề một cách hoàn hảo nhất.”
Tiền có thể trả lại.
Nhưng nhà thì thật sự… rối rắm khó gỡ.
Tôi không hiểu Chu Diễn Chi đang nghĩ gì, sao lại thực sự đồng ý chuyện mua nhà?
Cuối cùng tôi vẫn chuồn mất.
Chuyện đương kiểu này mà mua nhà, chia tay xong người ta có thể đòi lại — phiền phức lắm.
“Không thích à?”
Điện thoại vang lên — là Chu Diễn Chi gọi đến.
Giọng vẫn như cũ: trầm thấp, dễ khiến người ta say mê, đầy lạnh lùng điềm tĩnh.
“Không thích. Chu Diễn Chi, tôi nghĩ rồi, mình chia tay đi. Anh cũng đâu còn thích tôi nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...