7
Vài hôm sau, Diệp Thâm cùng ba mẹ đến nhà tôi.
Dù ba có hơi không hài lòng vì tôi mang thai trước khi cưới, vì tôi cứng đầu, cuối cùng cũng đành chấp nhận.
Còn mẹ tôi với dì Diệp thì vui như Tết, vừa chuyện đồ chơi quần áo cho bé, vừa bàn luôn chuyện chọn trường học.
Tối ăn xong, tôi ngồi thừ ngoài sân, không ý thấy Diệp Thâm tiến lại.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt tôi, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
“Hứa Tiểu Tiểu, em có đồng ý vợ không?”
Mọi thứ xung quanh yên tĩnh đến lạ.
Mọi thứ đều đẹp như một giấc mơ.
Tôi đưa tay trái ra, mỉm : “Em đồng ý.”
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới vào đầu tháng sau.
Thời gian này với tư cách là nhân vật chính, tôi sống rất ung dung, lấy lý do mang thai nên cũng không mấy tham gia vào công việc.
Mỗi ngày chỉ một “bà bầu nhỏ” hạnh phúc.
Diệp Thâm thì mê mẩn với việc chuẩn bị đám cưới, bận bịu từ đầu tới cuối.
Từ địa điểm tổ chức đến từng tấm thiệp mời, đều tự tay thiết kế và viết.
Mọi chi tiết lớn nhỏ, Diệp Thâm đều cầu cực kỳ nghiêm ngặt, không cho phép có bất kỳ sơ suất nào, bởi muốn chuẩn bị cho tôi một lễ cưới hoàn hảo nhất.
Sáng hôm đó, hiếm hoi tôi thấy Diệp Thâm vẫn còn nằm bên cạnh.
Sống mũi cao, làn da mịn màng, rõ ràng không chăm da gì đặc biệt mà lại đẹp đến .
Tôi dùng ngón tay vẽ dọc theo đường nét khuôn mặt .
“Dậy sớm bảo bối? Có đói không, nấu bữa sáng cho em nhé.” Diệp Thâm rồi định ngồi dậy.
Tôi bộ dạng ngái ngủ của mà bật , kéo tay lại.
“Đừng đi nữa, nằm với em thêm chút đi.”
Thế là Diệp Thâm ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ tôi ngủ lại.
Ngày cưới, để tôi nghỉ ngơi đầy đủ, bọn tôi tổ chức tiệc tối.
Buổi chiều, tôi thợ trang điểm trang điểm kỹ lưỡng.
Chiếc váy cưới đã chỉnh sửa nhiều lần, vừa lộng lẫy vừa thoải mái.
Kết quả cuối cùng khiến tôi rất hài lòng.
Tối hôm đó, hiếm khi thấy Diệp Thâm uống nhiều như , uống không ít.
Anh nghiêng đầu tựa lên vai tôi, ngây ngô như một đứa trẻ.
“Cuối cùng cũng cưới em rồi, hehe…”
Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã chọn đúng người.
Đến khi bụng tôi năm tháng, tôi phát hiện Diệp Thâm thường xuyên đi sớm về muộn, chỉ gọi chuyên gia dinh dưỡng tới lo ba bữa ăn cho tôi.
Mang thai vào thời kỳ nhạy cảm, tôi bắt đầu lo lắng, nghi ngờ, bất an.
Dù không muốn tin, tôi vẫn không thể không nghĩ tới.
Một ngày nọ, tôi không kìm mà lén đi theo , bị phát hiện giữa đường.
Diệp Thâm tức giận xuống xe: “Em có biết bụng mình đã to đến mức nào không? Sao còn dám ra ngoài một mình? Lỡ có chuyện gì thì sao?”
Bạn thấy sao?