Khi Hạt Giống Bất [...] – Chương 8

8

Tôi tủi thân cúi đầu sụt sịt.

Anh dịu giọng lại, ôm tôi vào lòng an ủi: “Sao lại ra đây?”

“Anh bao lâu rồi không để ý đến em… hu hu hu…”

“Sao có thể không để ý đến em chứ?”

“Vậy sao cứ đi sớm về muộn?” Tôi lau nước mắt hỏi.

“Vì đi học lớp tiền sản.”

“Hả?”

“Muốn đi cùng không?”

Tới lớp học rồi, tôi thấy Diệp Thâm đang ôm một con búp bê tập tắm, dỗ ngủ, thay tã, học cách nấu ăn cho mẹ bầu…

Chờ học xong, tôi bất chấp cái bụng to chạy lại ôm chầm lấy : “Xin lỗi .”

“Người nên xin lỗi là , là đã không để tâm đến cảm của em. Sau này sẽ không thế nữa.”

Ngày sinh.

Vì đã tê không đau nên tôi không chịu nhiều cực nhọc.

Nhưng ai nấy đều thương tôi vô cùng.

Diệp Thâm không rời nửa bước.

Dạo đó hay xem tin về trầm cảm sau sinh nên lo lắng đến phát cuồng, ngày nào cũng nghĩ đủ cách để dỗ tôi vui.

Hôm thì có hoa, hôm thì có bất ngờ, mỗi ngày đều khác nhau.

Tôi bị chứng “khó chọn”, nên việc đặt tên cho con giao hết cho .

Diệp Thâm suy nghĩ rất lâu, soạn ra cả tá cái tên, cuối cùng chọn cái tên Hứa An Thịnh.

Năm năm sau.

“Ba mẹ, sao ba mẹ là người cuối cùng đến đón con ! Con giận rồi đó nha!”

Tôi và Diệp Thâm nhau đầy bất lực.

Hai đứa đang tận hưởng thế giới hai người, xem phim mà quên mất hôm nay là ngày Hứa An Thịnh đi học đầu tiên.

Diệp Thâm trong bụng còn trách: nếu không phải giáo gọi điện, có khi giờ này vẫn còn đang coi phim.

Khoảnh khắc riêng tư hiếm có lại bị thằng nhóc này tan.

Tối đó, Hứa An Thịnh mặc bộ đồ ngủ hình gấu con dễ thương, chui vào phòng ba mẹ.

“Ba, sao ba chỉ hôn mẹ thôi ?”

Diệp Thâm cạn lời, chỉ muốn ném thằng bé ra ngoài.

Tôi bật : “Sao con lại vào đây? Muộn rồi, chưa ngủ à?”

“Con muốn ngủ cùng ba mẹ.”

Tôi gật đầu, nhường chỗ giữa hai người.

“Lại đây, hôm nay con ngủ giữa nhé?”

Hứa An Thịnh toe toét, trèo lên giường chui vào chăn.

Diệp Thâm còn khó coi hơn khóc.

Năm An Thịnh lên năm, trong nhà lại có thêm một sinh mệnh mới.

Một lần ăn trưa, tôi vừa ngửi thấy mùi món canh thích là đã buồn nôn, ban đầu không để tâm.

Nhưng sau đó bị Diệp Thâm phát hiện, nhất quyết đưa tôi đi khám tổng quát.

Kết quả là… tôi lại mang thai.

Diệp Thâm mừng đến phát cuồng, ngày nào cũng lẩm bẩm: “Mong là con , mong là con …”

Tôi nghe phát mệt, đành ra lệnh cấm nữa.

Tối hôm đó, gọi An Thịnh vào chuyện.

Tôi không rõ hai cha con gì, chỉ biết từ đó An Thịnh trở nên chín chắn hẳn, suốt ngày quan tâm tôi và em bé trong bụng.

Thai đầu không mệt mỏi gì nhiều, thai hai thì cứ ăn vào là nôn, sắc mặt cũng kém hẳn.

Diệp Thâm còn sốt ruột hơn cả tôi, ngày nào cũng nghĩ cách nấu món ngon cho tôi, tìm bác sĩ giỏi khắp nơi để tư vấn.

Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, tôi ngồi trên xích đu, An Thịnh chơi phía trước, Diệp Thâm đứng bên cạnh, tôi tựa vào vai , thấy vô cùng yên bình.

“Vợ à, mãi mãi em.”

“Em cũng mãi mãi .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...