5
Cũng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, tôi phải chờ đến cứu mình.
Để có thể rời đi cùng Hách Minh Tu mà không còn vướng bận gì, Sáng sớm hôm sau, tôi ôm tro cốt của ông ngoại đi lo hậu sự.
Tôi đã chọn trước cho ông một phần mộ nằm sát bên cạnh ba mẹ.
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ chôn cả em trai bên cạnh họ.
Nhưng khi tôi ôm hộp tro cốt bước vào nghĩa trang, Trước mắt lại là một đám đông ồn ào tụ tập trước mộ phần của ba mẹ tôi.
Cố Thời Dạ và Bùi Mạc Ngôn – đã lâu không thấy mặt –
Lúc này lại đang đứng bên Trần Tuyết Quyên, cùng vài người thân của “nạn nhân”, Chứng kiến cảnh người ta đào tro cốt ba mẹ tôi lên, ném thẳng xuống đất giữa ban ngày.
Tôi phát điên lao tới, lấy chiếc áo khoác mỏng trên người phủ lên tro cốt ba mẹ.
Giọng tôi run rẩy hét lên:
“Đây là mộ phần của ba mẹ tôi! Các người định gì hả?!”
Cố Thời Dạ thấy gương mặt trắng bệch nhếch nhác của tôi, không nhịn mà cau mày:
“Đình Vãn, em chạy đến đây loạn gì thế?”
“Anh chỉ quên chưa với em thôi, Để tỏ lòng xin lỗi thay cho Mục Ưu, Anh đã nhường mộ phần của ba mẹ cho bé nạn nhân rồi.”
“Yên tâm đi, đã chọn mộ khác cho ba mẹ em rồi, nằm ở khu C.”
Tôi ôm chặt ba hộp tro cốt trong tay, không nhịn bật như kẻ điên:
“Khu C? Anh cũng mở miệng à?!
Nơi đó toàn là những nấm mộ hoang không ai thờ cúng!
Anh lấy tư cách gì mà đưa ba mẹ tôi đến đó?!”
Người nhà của an táng nghe liền bước về phía tôi:
“Cha mẹ của kẻ người, chôn ở mộ hoang là còn tốt đấy!
Chúng tôi không đem hai cái xác này ra phơi nắng nghiền tro là đã nhân nhượng lắm rồi!”
Tôi ngồi phịch xuống đất.
Hai mắt đỏ ngầu đầy máu đã không còn chảy nổi giọt nước mắt nào nữa.
“Cả nhà? Bây giờ cả nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi.”
“Đúng, tôi đáng đời.
Nhưng tôi có thể cho các người biết rõ ràng:
Em trai tôi không có lỗi với bất kỳ ai.”
“Và tôi cùng ba mẹ tôi cũng chưa từng điều gì có lỗi với ai cả!”
Nghe tôi , đám người xung quanh lập tức giận dữ, Họ vây kín lấy tôi, giơ tay tát tới tấp.
“Đến nước này rồi mà còn mạnh miệng?
Da mặt bằng bê tông chắc? Sao mà dày thế?!”
Tôi bị đám đông đánh ngã xuống đất, Chỉ còn biết liều mạng che chắn tro cốt của người thân, Gào lên với hai người đang đứng từ xa:
“Cố Thời Dạ! Bùi Mạc Ngôn! Hai người dám thề với lương tâm không?!”
“Đêm đó, người cưỡng hiếp rồi người…
Thật sự là em trai tôi – Thẩm Mục Ưu – sao?!”
Đám người đánh tôi bắt đầu tản ra.
Cố Thời Dạ không tôi, chỉ lặng lẽ quay đầu đi nơi khác.
Trần Tuyết Quyên cúi đầu, dáng vẻ yếu đuối như thể là người chịu oan lớn nhất trần đời.
Chỉ có Bùi Mạc Ngôn dường như hơi không nỡ ,
Anh ta cúi xuống định đỡ tôi dậy…
Nhưng tôi lập tức đạp một cú mạnh vào bụng ta.
Bùi Mạc Ngôn đau đến tái mặt, giận dữ ném tôi xuống đất.
Cơ thể tôi đập mạnh xuống nền gạch lạnh toát.
Ba chiếc hộp tro cốt rơi ra, vỡ tan, Tro của ông, của ba mẹ… tung tóe khắp nơi.
Lúc này, Cố Thời Dạ mới nhận ra điều gì đó không ổn, Anh ta cau mày chỉ vào ba hộp tro cốt tan tành dưới đất:
“Thẩm Đình Vãn, hôm nay em chạy đến đây gì?
Ngoài Mục Ưu, còn ai quan trọng đến mức khiến em đích thân mang đi chôn ?!”
Tôi gắng gượng chống cơ thể đau nhức ngồi dậy, Ra sức gom từng nhúm tro tàn bỏ vào áo khoác, nghẹn ngào :
“Ông ngoại qua đời rồi. Tôi đến đưa ông về với ba mẹ tôi.”
Nghe thấy hai chữ “ông ngoại”, Cố Thời Dạ – vốn đang căng thẳng – đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Thẩm Đình Vãn, em dối cũng nên có mức độ.”
“Anh vừa xem camera từ viện dưỡng lão gửi đến, Ông ngoại em vẫn còn đang ngủ ngon lành trong đó kia mà.”
Bùi Mạc Ngôn cũng chống bụng, ho nhẹ hai tiếng rồi :
“Phải đấy, Đình Vãn, em dối cũng phải biết giới hạn chứ!”
“Thôi rồi, thời gian này em đừng tự vác mặt tới chuốc nhục nữa.”
“Chờ bọn xử lý xong mọi việc, chắc chắn sẽ quay về bên em thôi.”
Giọng thản nhiên của Cố Thời Dạ và Bùi Mạc Ngôn khiến tôi ngừng mọi tác.
Đối mặt với hai người này, tôi bỗng nhận ra mình chẳng còn chút hứng thú nào để giải thích nữa.
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/khi-hoang-yen-hoa-phuong-hoang/chuong-6
Bạn thấy sao?