Khi Hoàng Yến Hóa [...] – Chương 7

7

Cuối cùng bơm vốn vào Tập đoàn Thẩm thị đang đứng bên bờ vực sản,

Giúp công ty một lần nữa sống lại huy hoàng như xưa.

Sau khi xong tất cả, Hách Minh Tu cầm báo cáo tài chính của công ty đến tìm tôi,

Cười dịu dàng, xoa đầu tôi như thể đang dỗ một đứa bé:

“Công chúa nhỏ của , bây giờ chính là lúc bắt những kẻ không biết sống chết đó… trả giá rồi đấy.”

Tôi gật đầu.

Ban đầu cũng không quá để tâm đến việc “trả giá” mà .

Vì trong mắt tôi, Cố Thời Dạ và Bùi Mạc Ngôn từ lâu đã là chuyện quá khứ.

Tôi đã không còn lý do gì để quan tâm đến họ nữa.

Nhưng không ngờ, ba ngày sau, Hách Minh Tu đưa tôi đến một nhà kho bỏ hoang.

Bên trong, có một vòng người vây quanh bốn người đang bị trói: ba nam, một nữ.

Khi đến gần, tôi mới thấy rõ – đó là: Cố Thời Dạ, Bùi Mạc Ngôn, Trần Tuyết Quyên, và Trần Ưng – em trai ta.

Bùi Mạc Ngôn xuất thân cảnh sát, dù bị bịt mắt vẫn tỏ thái độ cao cao tại thượng:

“Tôi là Cục trưởng cấp cao! Các người mà dám đến chúng tôi, Các người có biết hậu quả sẽ như thế nào không?!”

Cố Thời Dạ vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:

“Các vị, tôi tin rằng có oán có chủ, có nợ có người.

Tôi là luật sư, nếu các người có oan , có thể với tôi, Tôi nhất định sẽ giúp các người rõ.”

Hách Minh Tu vỗ tay, ra hiệu cho thuộc hạ tháo khăn bịt mắt cho họ.

Sau đó quay sang tôi, nhẹ nhàng :

“Công chúa nhỏ, giờ tất cả những người liên quan đều ở đây rồi.

Em muốn gì họ, đều .”

Tôi bọn họ đang bị trói quỳ dưới đất, Trong lòng không hề có lấy một chút khoái cảm trả thù.

Ngược lại… chỉ thấy ghê tởm và chán ghét.

Khoảnh khắc vừa tháo khăn bịt mắt ra, Cố Thời Dạ và Bùi Mạc Ngôn lập tức sững người.

Cố Thời Dạ tôi, vẫn là giọng trầm ổn như xưa:

“Đình Vãn, em biến mất bao lâu rồi, em có biết và Mạc Ngôn đã lo lắng thế nào không?”

“Được rồi, đừng chuyện nữa! Mau thả bọn ra, để đưa em về!”

“Chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ thật linh đình, Chúng ta sẽ quay về bên nhau, rồi sinh thật nhiều con!”

Bùi Mạc Ngôn cũng chen vào, vẫn cái kiểu cợt nhả như hồi nhỏ:

“Đình Vãn, em giận cũng giận đủ rồi đấy!

Không cần biết em bỏ bao nhiêu tiền đám người này, Nhưng lớn chuyện như … chẳng có lợi cho ai cả đâu.”

Thấy tôi mặt lạnh như băng, không có ý định cởi trói, Cố Thời Dạ đành hạ giọng, dịu dàng dụ dỗ:

“Đình Vãn, biết… thời gian qua bọn thật sự quá đáng.”

“Nhưng chuyện sạt lở ở Đông Sơn khi ấy là Tuyết Quyên cứu bọn .

Chẳng lẽ ân nhân cứu mạng mà bọn lại không báo đáp sao?”

Nghe đến ba chữ “ân nhân cứu mạng”, Biểu cảm tôi có chút thay đổi – là lạnh đến tận xương.

“Ân nhân cứu mạng?”

“Chỉ vì cái gọi là ‘ân nhân cứu mạng’ đó, Mà các người dám đổ hết tội lên đầu em trai tôi?”

“Chỉ vì cái gọi là ‘ân nhân cứu mạng’ đó, Mà các người chết ông ngoại tôi?”

“Chỉ vì cái gọi là ‘ân nhân cứu mạng’ đó, Mà ba mẹ tôi bị vứt xác ngoài đồng, tro cốt bị nghiền nát?”

“Tôi thật sự muốn biết – loại ân nghĩa nào lại đắt giá đến mức đó?!”

“Đình Vãn, em cái gì ? Bọn nghe không hiểu!”

“Bọn khi nào thì chết ông ngoại em?!

Ông vẫn đang sống khỏe mạnh trong viện dưỡng lão mà?!”

Cố Thời Dạ và Bùi Mạc Ngôn đồng thanh .

Tôi khẩy, sang Trần Tuyết Quyên, chậm rãi :

“Vị ‘ân nhân cứu mạng’ kia, phiền giúp một câu đi.

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?”

Trần Tuyết Quyên và em trai ta nghe thì run lẩy bẩy, Hai người quỳ gối, mặt cắt không còn giọt máu.

Thấy cả hai im như hến, Hách Minh Tu khoanh tay ra hiệu:

“Lấy hai chai axit lại đây, ai không thật thì cho uống hết!”

Nhìn thấy chai axit đưa đến gần, Trần Tuyết Quyên sợ đến mức gần như ngất xỉu, Run rẩy gào lên tất cả:

“Em sai rồi! Em sai thật rồi! Em biết lỗi rồi!”

“Hôm đó sạt lở, người cứu hai người không phải là em!”

“Là chị em nhà họ Thẩm đi cùng các hôm đó cứu hai người!”

“Họ chưa từng bỏ rơi các , Em còn thu của họ hai vạn đồng để gọi xe cứu thương!”

“Là do em tham tiền, là do em muốn các trả ơn, Nên em mới giả vờ là người đã cứu các !”

Nói đến đây, Tuyết Quyên bật khóc:

“Còn chuyện ông già trong viện dưỡng lão nữa!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...