8
“Em sợ sau này ông tỉnh lại sẽ cản trở Thời Dạ thừa kế tài sản, Nên mới mua chuộc nhân viên, để ông xem buổi họp báo trực tiếp hôm đó!”
“Ông vừa xem liền bị sốc, hôm sau thì qua đời luôn!”
“Còn mấy đoạn video giám sát mà mấy người xem sau đó, Toàn bộ là em sai nhân viên dựng lên!”
“Xin mọi người tha cho em! Em sai rồi! Đừng em mà!”
Khi nghe thấy sự thật muộn màng này, Cố Thời Dạ và Bùi Mạc Ngôn cuối cùng cũng thật lòng hối hận.
Bọn họ quỳ gối lết đến gần tôi, không ngừng rằng mình bị lừa gạt,
Rằng tất cả những gì họ đều xuất phát từ cảm sâu đậm dành cho tôi.
Tôi giơ tay ra hiệu cho người của Hách Minh Tu ngăn họ lại, Bình thản họ, giọng không gợn chút cảm nào:
“Đủ rồi, đừng giải thích nữa.”
“Tôi tin các đều là những kẻ thông minh,
Nếu các không tự nguyện, thì chẳng ai có thể lừa nổi các đâu.”
“Các chọn tin rằng Trần Tuyết Quyên cứu mình,
Là vì trong thâm tâm các luôn cho rằng tôi và em trai là bọn nhà giàu tàn nhẫn,
Là vì các chưa bao giờ thực sự coi trọng chúng tôi!”
“Các giúp em trai ta thoát tội, không phải vì báo ơn gì cả.
Các chỉ muốn đẩy tôi vào đường cùng, để tôi phải phụ thuộc vào các , Trở thành một con chim hoàng yến không bao giờ thoát khỏi lồng son!”
“Đến nước này rồi, giữa tôi và các … không còn gì để nữa.
Tôi sẽ tha cho các , các nhất định phải chịu lấy những gì xứng đáng với mình!”
Nói xong, tôi quay sang Hách Minh Tu:
“Cậu nhỏ, thả họ về nước đi. Nhưng… đừng dễ dàng bỏ qua cho họ.”
Hách Minh Tu mỉm gật đầu:
“Được, yên tâm đi công chúa nhỏ.
Anh sẽ khiến họ phải trả giá.”
Và đã không khiến tôi thất vọng.
Sau khi Cố Thời Dạ và Bùi Mạc Ngôn về nước,
Cả hai nhanh chóng bị bắt giữ và đưa ra xét xử.
Cố Thời Dạ, với tư cách là một luật sư kỳ cựu, nhiều lần vi phạm pháp luật, hối lộ thẩm phán, Dùng các thủ đoạn bẩn thỉu để giúp bị cáo thoát tội.
Anh ta còn thao túng thị trường, chèn ép đồng nghiệp, khiến nhiều luật sư nhỏ lẻ không thể sống nổi.
Bùi Mạc Ngôn, là tổng thanh tra, cũng liên tục vi phạm pháp luật.
Anh ta bao che cho hành vi phạm pháp của Cố Thời Dạ, Không ít lần thay đổi hoặc giấu chứng cứ, sai lệch kết quả điều tra.
Rất nhanh sau đó, bản án dành cho hai người tuyên:
Cố Thời Dạ: nhiều tội cộng dồn, bị kết án 15 năm tù giam.
Bùi Mạc Ngôn: nhiều tội cộng dồn, bị kết án 13 năm tù giam.
Hai người từng là ngôi sao sáng chói của giới pháp luật Thượng Hải,
Giờ đây đã chính thức rơi xuống vực thẳm.
Cả phần đời còn lại của họ sẽ phải đối mặt trong tù với những tên tội phạm mà chính họ từng đưa vào đó.
Đối với họ mà , đó chính là nỗi đau lớn nhất.
Sau khi họ bị bắt, vụ án của em trai tôi tái thẩm.
Trần Ưng, em trai Trần Tuyết Quyên, bị kết tội hiếp dâm và cố ý người, Bị tuyên án tử hình, tước bỏ toàn bộ quyền lợi chính trị suốt đời.
Trần Tuyết Quyên bị buộc tội giả chứng cứ, bao che tội phạm và nhiều tội danh khác,
Bị kết án 3 năm tù giam.
Sau khi mọi việc lật lại, Gia đình “nạn nhân” từng công kích tôi mang hoa đến tận nơi xin lỗi.
Tôi nhận lấy bó hoa, không ra hai chữ “tha thứ”.
Vì vết thương quá sâu, tôi chỉ mong chúng tôi có thể kết thúc mọi liên hệ tại đây.
Tên tuổi nhà họ Thẩm cũng minh oan, Cái của công chúng trên mạng cũng đổi chiều trong một đêm.
Từng lời chửi rủa trước kia nay biến thành thương cảm và ngợi khen.
Cổ phiếu từng rớt hơn 30% cũng nhanh chóng tăng trở lại.
Sau đó, tôi tổ chức cho em trai một lễ tang thật long trọng, Đưa cậu ấy – với danh nghĩa người hùng – về an nghỉ bên cạnh ông ngoại và ba mẹ.
Sau lễ tang, Hách Minh Tu hỏi tôi:
“Công chúa nhỏ của , em định gì tiếp theo?”
Tôi vào mắt , nghiêm túc đáp:
“Sau này, em không muốn công chúa nhỏ nữa.”
“Ba mẹ, em trai, ông ngoại… đều không còn.
Nhà họ Thẩm bây giờ chỉ còn lại em!”
“Dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ vực dậy lại Thẩm thị!”
Hách Minh Tu xoa đầu tôi, mỉm đầy tự hào:
“Xem ra ba đã nuôi một cháu giỏi giang rồi!”
“Em chính là người thừa kế xứng đáng nhất của nhà họ Thẩm!”
“Yên tâm đi, dù em là công chúa hay nữ cường, Em phải nhớ kỹ một điều… em không bao giờ đơn độc.”
“Cậu nhỏ của em, mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho em!”
Tôi bất giác đỏ hoe mắt, Nhìn , gật đầu thật chậm và thật chắc chắn:
“Cảm ơn … cậu nhỏ!
Em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng mà dành cho em!”
Bạn thấy sao?