Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Khi ta về đến nhà, mẫu thân đang ngồi bên bàn lau nước mắt, thấy ta về, bà trợn tròn mắt: "A Trình?"
"Mẫu thân, là con." Ta ôm lấy bà, áp mặt vào n.g.ự.c bà.
"Là mẫu thân sai, mẫu thân không nên để phụ thân con đưa con đi," nước mắt theo những vết nhăn trên mặt mẫu thân chảy xuống, bà ôm chặt lấy ta, "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Phụ thân ghét mẫu thân, điều này ta luôn biết.
Ta từng nghĩ là vì mẫu thân ít nói, còn phụ thân thì quá bận rộn.
Ta cũng từng thắc mắc, phụ thân là người thân cận bên đại gia, rất có thể diện, mẫu thân lại chỉ là một người giặt giũ.
Ta là con của gia nhân, đáng lẽ phải được sắp xếp ở nội viện, từ năm bảy tuổi ta đã phải ở nhà hoa, khi còn nhỏ không khiêng nổi chậu hoa, còn bị trách .
Quản gia đã không ít lần đề nghị chuyển ta đi những việc nhẹ nhàng hơn, phụ thân nói:
"Không cần vì nó mà tư vịnh."
Nhà hoa là nơi lao vất vả, trước đây chưa từng có đứa trẻ nào vào , sao chỉ mình ta, một đứa trẻ bảy tuổi lại phải vào đó?
Kiếp trước khi phụ thân bắt ta thế tội, đó là lần đầu tiên ông ta cười với ta và mẫu thân.
Ta cứ nghĩ nếu ta nghe lời ông ta, ông ta sẽ đối xử tốt với mẫu thân.
Cho đến khi mẫu thân bị đại phu nhân sai gia nhân đánh chết, ông ta cũng chỉ nắm tay đại phu nhân nói:
"Đừng tức giận mà tổn thân thể, không đáng đâu."
Người nữ tử đã sinh con cho ông ta, giặt giũ nấu cơm, chăm sóc ông ta cả nửa đời, cuối cùng chỉ nhận được một câu "không đáng".
Ta và mẫu thân, chẳng qua chỉ là một trò cười.
Sự chính trực và trung nghĩa của ông ta, chỉ là vỏ bọc để chèn ép ta và mẫu thân mà thôi.
Ta ôm chặt lấy mẫu thân:
"Con sẽ không bao giờ rời đi nữa."
Ngày hôm sau, Hứa Mộc đến tìm ta.
Hứa Mộc và ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lớn lên thì thuận lý thành chương mà đính hôn.
Ta chăm sóc mẹ góa của hắn mười năm, vậy mà hắn lại chặt ta thành "nhân trư".
"Có chuyện gì?" Ta lạnh nhạt nhìn hắn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
"A Trình." Hứa Mộc tiến đến ôm ta, ta đã tránh đi.
"Có chuyện gì?" Ta không kiên nhẫn lặp lại.
"A Trình, ta muốn nhờ nàng một việc, nàng biết đấy, đại tiểu thư có ơn với ta, ta có thể việc ở tiền viện, đều nhờ đại tiểu thư tiến cử."
"Vậy thì sao?" Ta nhướn mày.
"Vậy nên ta muốn nhờ nàng giúp đỡ đại tiểu thư, trong ngục gian khổ, đại tiểu thư thân thể yếu ớt, ta muốn nhờ nàng thế chỗ cho nàng ấy một lúc, chỉ cần cho nàng ấy có thời gian ăn uống thay quần áo là được."
"Đại tiểu thư có ơn với chàng, đáng lẽ phải là chàng đi báo ơn, liên quan gì đến ta?" Ta khoanh tay cười lạnh.
"A Trình, nàng đã biến thành bộ dạng này từ bao giờ vậy?" Hứa Mộc sốt ruột, "Chúng ta đã đính hôn, vốn dĩ là một thể, huống hồ..."
"Huống hồ cái gì?" Ta tiến đến gần hắn, cười khẽ nói, "Huống hồ ta và nàng ta trông giống nhau như vậy, chàng lén tráo đổi chúng ta, giữ ta lại trong ngục cũng là một việc rất dễ dàng phải không?"
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-hoi-uc-troi-day-blai/3.html.]
Ta đưa tay vén mái tóc dày che gần hết mắt, ta đã nhiều lần muốn buộc gọn tóc mái lên, phụ thân và Hứa Mộc đều không đồng ý.
Sau này ta mới biết, họ sợ người khác nhìn ra khuôn mặt này giống với Tô Nguyệt Oanh.
Hứa Mộc trừng lớn mắt, môi run rẩy, hồi lâu mới thốt ra lời: "Nàng... nàng biết..."
"Biết gì?" Nụ cười của ta càng rạng rỡ, "Biết chàng và phụ thân ta muốn trộm long tráo phụ, hay là biết Tô Nguyệt Oanh..."
Ta kéo dài giọng: "Là con hoang?"
"Nàng..." Ánh mắt của Hứa Mộc từ kinh ngạc dần chuyển sang hung ác.
"Như vậy ta cũng không thể giữ nàng lại được nữa. Quan Trình, kiếp sau hãy nhớ giấu những chuyện này trong lòng, mới có thể sống lâu hơn một chút."
Nói rồi, lưỡi d.a.o trong tay chàng ta c.h.é.m thẳng vào ta.
Ta nhanh chóng rút một túi vải ra và tung về phía hắn.
Trong túi là vôi sống mà ta đã chuẩn bị sẵn. Đã biết dã tâm sói lang của hắn, sao ta lại không đề phòng?
Lưỡi d.a.o của Hứa Mộc còn chưa chạm được vào ta, hắn ta đã kêu gào thảm thiết, ôm lấy mắt ngã xuống đất.
Có lẽ vì chột dạ, Hứa Mộc đã hẹn ta đến một góc sân rất hẻo lánh ở phía tây nam trong phủ. Ta nhìn quanh, không có ai.
Ta nhặt thanh đao của Hứa Mộc lên, khẽ lướt qua gò má hắn:
"Hứa Mộc, kiếp sau hãy nhớ giấu kín tâm tư của mình, như vậy mới có thể sống lâu hơn một chút."
Ta giơ đao lên, c.h.é.m mạnh vào tứ chi của Hứa Mộc, theo vài tiếng kêu thảm thiết của hắn, m.á.u thịt đã lìa thân.
Ta ném thanh đao xuống vũng máu, Hứa Mộc vặn vẹo cơ thể, đau đớn nói:
"Không, ngươi không phải... Quan Trình..."
Ta ngồi xổm xuống, ghé sát tai hắn:
"Ta chính là, ta đến để đòi nợ m.á.u đây. Hứa Mộc, ngươi nên mừng vì theo những gì ngươi nợ ta, đáng lẽ ta phải móc cả mắt và mũi của ngươi ra."
Ta chống cằm:
"Hứa Mộc, đây là nơi ngươi đã chọn, hãy ở lại đây cho tốt nhé."
Ta đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng trên tường.
Ngẩng đầu nhìn lên, một đang nằm trên tường.
Vì các nam đinh trưởng thành của Tô gia đều đã bị bắt, trong phủ chỉ còn lại một nhóm phụ nữ và người già, nên đám quan binh bao vây Tô gia cũng đã rút đi vào tối qua.
Ta lập tức chạy ra ngoài, định bảo nàng ta đừng nói những lời không nên nói, vừa ra ngoài đã thấy một cỗ xe ngựa mười hai lông phụng đang dừng trước mặt.
Ta im lặng một lát, rồi quỳ xuống: "Tham kiến Công chúa."
"Ngươi về đi, ta đã nghe thấy hết rồi. Hắn ta muốn uy h.i.ế.p ngươi để đi báo ân, ta vốn là thấy hắn ta cầm đao dài nên mới đi theo xem. Có ý thức tự bảo vệ mình, rất tốt."
Giọng nàng mang theo chút an ủi.
Công chúa quay người định đi, ta quỳ gối bước hai bước, gọi nàng lại:
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
"Công chúa, xin người nghe ta nói vài lời được không?"
Bạn thấy sao?