Khi Hồi Ức Trỗi [...] – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta trở thành thị nữ của Vệ Dương công chúa.

Nàng ta luôn nhìn ta đầy ẩn ý, lẩm bẩm những điều ta không thể hiểu được.

"Quan Trình à, ngươi biết không, theo truyền thống ở bên ta, hai chúng ta bây giờ đáng lẽ phải đấu đá nhau.

 Mười năm trước đáng lẽ là ta chèn ép ngươi, bây giờ xu hướng đã thay đổi, mọi người đều thích xem những cảnh ngươi chèn ép ta."

Ta im lặng không nói, nàng ta không có ý định buông tha:

 "Hơn nữa, bây giờ hai chúng ta đáng lẽ phải đang tranh giành một người đàn ông."

"Choang!"

Chiếc bình sứ trên tay ta rơi xuống đất, Vệ Dương công chúa chạy đến, mặt đầy xót xa:

 "Ôi, đồ cổ đấy..."

"Cẩn thận chút, sau này những thứ này," Vệ Dương công chúa vung tay chỉ khắp điện, "đều phải được chôn vào mộ của ta.

 Ta phải tạo việc cho Tổ quốc, để họ đào bới khoảng ba mươi đến năm mươi năm."

Để vị công chúa này không nói ra những lời kinh người nữa, ta vội nói:

 "Công chúa, hai người trong ngục kia..."

"Yên tâm, đều đã được nhốt cẩn thận. Mỗi người một phòng.

 Những chuyện ngươi đã đề cập, ta cũng đã bóng gió nói với Hoàng huynh rồi. Nếu vẫn không được, vậy cũng đành chịu, chúng ta đã cố hết sức."

Nói rồi, Vệ Dương công chúa thổi nhẹ vào tờ giấy còn chưa khô mực, trên đó viết một vài kiến nghị.

 Ta liếc mắt một cái, điều đầu tiên chính là trao lại binh quyền cho võ tướng.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta im lặng, mẫu thân của Bệ hạ và Vệ Dương công chúa là gia tộc của Thừa tướng Hạ, đứng đầu văn quan.

"Mặc dù hậu thế nghiên cứu rất nhiều về triều đại này, đây là lần đầu tiên ta thực hành. Ta cũng coi như là đứng trên vai người khổng lồ." Vệ Dương lẩm bẩm một mình.

Nàng ta định đứng dậy, ta giữ nàng lại:

 "Công chúa, người quên rồi sao? Ngoại tổ của người chính là Thừa tướng Hạ mà!"

Năm xưa Bệ hạ nhờ sự giúp đỡ của ông ta mới lên ngôi.

"Ta biết," Vệ Dương cười, "Hoàng huynh cũng biết."

"Chàng ấy đã có ý định này từ lâu, nếu không ngươi nghĩ tại sao án gian lận thi cử lại khiến Hoàng huynh nổi giận đến vậy?

 Chàng muốn con nhà nghèo đối đầu với thế gia, kết quả, ngay cả việc thi cử cũng bị bọn họ nhúng chàm."

"Nếu muốn triều đại họ Nguỵ kéo dài, thế gia là những kẻ cần phải đánh đổ."

Không lâu sau, Tô Nguyệt Oanh đã vào thanh lâu, kiếp này không còn ai thế tội cho nàng ta nữa.

Phụ thân ta vẫn mang thân phận tam lão gia, nửa tháng sau bị đưa ra pháp trường.

Một đêm trước khi hành hình, ta đến gặp ông ta.

Vệ Dương công chúa bày tỏ sự thấu hiểu và đưa cho ta lệnh bài:

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-hoi-uc-troi-day-blai/5.html.]

 "Ta hiểu, đây là một phần không thể thiếu. Lăng nhục hắn, chà đạp hắn."

Phụ thân gầy đi rất nhiều, mắt vàng vọt, thấy ta, ông ta phát ra mấy tiếng cười khàn khàn:

 "Quan Trình, ngươi thông minh lại bị chính sự thông minh của mình . Quan Trình, ngươi ngay cả bản thân mình cũng không biết đã giúp ai, phải không?"

"Ta biết ngươi đến gì," ông ta dựa vào đống rơm rạ chất bên cạnh, "ngươi đến để xem ta có hối hận không."

"Làm sao ta có thể hối hận? Quan Trình, số ngươi không may, ta đã cho người  nữ tử đó uống thuốc tuyệt tử mà nàng ta vẫn có thai. 

Ta không muốn ngươi chào đời, thì sao có thể coi ngươi là con ta?"

"Con đường tốt nhất của ngươi chính là thế tội cho Oanh nhi, thân phận của người kia ngươi sẽ không bao giờ đoán ra được đâu."

Phụ thân cười một cách quỷ dị: "Ngươi sẽ bị hắn trả thù."

Ta vẫn im lặng lắng nghe, sau khi ông ta nói xong, ta cười.

"Phụ thân," ta khẽ gọi, "người có bận tâm đến ta hay không không quan trọng, ta biết người bận tâm đến Tô Nguyệt Oanh là được."

Ta đứng dậy:

 "Tô Nguyệt Oanh đã trở thành kỹ nữ, nàng ta sẽ phải trải qua những chuyện nhơ bẩn mà người từng nghĩ."

Phụ thân đột nhiên vùng lên nắm chặt song sắt, điên cuồng lay :

 "Quan Trình, ngươi muốn gì? Quan Trình! Quan Trình!"

Khi ta quay lại cung, công chúa đang vẽ tranh. Ta lại gần nhìn một chút, bức tranh xấu xí y hệt như chữ viết méo mó của nàng.

Vệ Dương công chúa lại rất vui vẻ giơ bức tranh lên:

 "Ngươi xem, đây là biểu tượng hoàng gia của triều đại kia, người dị tộc đều sùng bái nó."

Khi Vệ Dương công chúa lật tờ giấy, ta bỗng thấy bức tranh đó có chút quen thuộc.

Ta vỗ vỗ trán, sao lại thế được? Ta chỉ là một nha hoàn vườn, thứ ta thấy nhiều nhất chỉ là bà chủ nhà hoa và các loài hoa, sao lại thấy biểu tượng của dị tộc này quen thuộc?

Đêm khuya, mưa lớn.

Trong tiếng sấm ầm ầm, ta điên cuồng lay Vệ Dương công chúa.

Công chúa dụi mắt, giận dữ quát ta:

 "Quan Trình, ta thật sự sẽ đánh ngươi đấy!"

"Biểu tượng đó," ta hít một hơi thật sâu, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, "ta đã thấy trên chuỗi tràng hạt của tam lão gia, tam lão gia Tô gia."

Ngày bị tịch biên, ta bị áp giải đến chính viện, đó là lần đầu tiên ta gặp tam lão gia

 Mọi người đều lo lắng bất an, chỉ có tam lão gia trầm ngâm xoa chuỗi tràng hạt, nét mặt không rõ.

 Trên chuỗi tràng hạt đó, chính là biểu tượng mà Vệ Dương công chúa đã vẽ.

Vệ Dương công chúa lập tức ngồi dậy, khoác áo:

 "Ở đây đợi ta."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...