Khi Luật Sư Bị [...] – Chương 3

Cô ta đã thay sang quần áo thường ngày, tóc dài buông xõa, trang điểm nhẹ, trông vô cùng xinh đẹp.

“Hôm nay tác của rất tốt, tiến bộ hơn lần trước.” – Bạch Nguyệt với Giang Hạo.

“Đều nhờ em dạy giỏi.” – Giang Hạo mỉm đáp, giọng mang thứ dịu dàng mà tôi chưa từng nghe thấy.

Họ cùng bước vào thang máy, Giang Hạo tự nhiên giữ cửa, nhường Bạch Nguyệt đi trước.

Một cử chỉ nhỏ mang vẻ ga-lăng này, ta chưa từng cho tôi.

Tôi nấp sau cánh cửa thang thoát hiểm, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

“Tối nay muốn ăn gì?” – Giang Hạo hỏi.

“Anh quyết định đi, em ăn gì cũng .” – giọng Bạch Nguyệt nhẹ nhàng.

“Vậy mình tới nhà hàng Nhật lần trước nhé?”

“Được ạ, em rất thích không khí ở đó.”

Cửa thang máy khép lại, tôi không nghe thêm gì.

Nhưng từng đó đã quá đủ.

Họ không chỉ đơn giản là mối quan hệ thầy – trò, mà giống hệt nhân.

Giang Hạo rủ ta ăn đồ Nhật, giọng dịu dàng tới mức khiến tôi muốn buồn nôn.

Còn lần cuối ta đưa tôi đi ăn Nhật… đã là chuyện của hai năm trước.

Tôi lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Hạo:

Tối nay muốn ăn gì? Em tan sẽ đi mua đồ nấu.

Anh ta trả lời rất nhanh: Công ty có việc đột xuất, tối phải tăng ca, em ăn trước nhé.

Tăng ca.

Lại là tăng ca.

Tôi lạnh, chụp màn hình tin nhắn này lưu lại.

Sau đó, tôi âm thầm theo họ xuống hầm để xe.

Tôi thấy Giang Hạo mở cửa xe cho Bạch Nguyệt, còn khẽ vuốt tóc ta trước khi bước vào.

Hành đó thân mật và tự nhiên, rõ ràng không phải lần đầu.

Tôi ngồi trong xe mình, họ lái khỏi bãi, rồi nhanh chóng nổ máy, giữ khoảng cách vừa đủ để bám theo.

Theo dõi cần có kỹ thuật – điều này tôi đã học khi xử lý một số vụ án phức tạp.

Giữ khoảng cách an toàn, không quá gần cũng không để mất dấu.

Chiếc Audi đen của Giang Hạo rất dễ nhận ra, mà ta lái xe khá ổn định, không đột ngột đổi làn, nên việc bám theo cũng dễ dàng.

Quả nhiên, họ đến một nhà hàng Nhật khá cao cấp ở trung tâm.

Tôi đỗ xe bên kia đường, dùng ống kính zoom trên điện thoại chụp lại cảnh họ bước vào.

Trong ảnh, tay Giang Hạo đặt lên eo Bạch Nguyệt, hai người vừa vừa , trông chẳng khác gì một đôi nhân.

Tôi không bước vào – như quá mạo hiểm.

Chỉ ngồi trong xe chờ đợi, đồng thời nhắn tin cho Lão Vương – một người thám tử tư mà tôi quen khi việc, rất giỏi và đáng tin cậy.

Lão Vương, có việc này, nhận không?

Vụ của luật sư Tô thì tất nhiên là nhận. Chuyện gì ?

Theo dõi điều tra một người, cần chụp ảnh, quay phim, thu thập chứng cứ ngoại .

Không vấn đề, gửi tôi thông tin.

Tôi gửi cho ta ảnh của Giang Hạo và Bạch Nguyệt, biển số xe, địa chỉ phòng yoga…

Mục tiêu là chồng tôi. Tôi cần bằng chứng ngoại chắc chắn.

“Rõ rồi, khi nào bắt đầu?”

“Ngay bây giờ. Họ đang ăn ở nhà hàng Nhật Sakura.”

“Nhận , tôi sẽ tới ngay.”

Có Lão Vương hỗ trợ, tôi không cần đích thân bám theo nữa. Như vừa an toàn, vừa chuyên nghiệp.

Tôi lái xe về nhà, bắt đầu chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Giờ đã xác định chắc chắn Giang Hạo ngoại , tôi phải tiếp tục thu thập thêm chứng cứ, chuẩn bị cho vụ ly hôn.

Là luật sư, tôi hiểu rõ trong các vụ ly hôn, bên ngoại sẽ bất lợi khi chia tài sản.

Nhưng bằng chứng tôi có phải đủ đầy, đủ sức thuyết phục.

Về đến nhà, tôi mở máy tính, tạo một thư mục mới.

Tên thư mục: Bằng chứng ngoại của Giang Hạo.

Bên trong là toàn bộ chứng cứ tôi thu thập mấy ngày qua:

1. Sợi tóc nâu vàng và dây buộc tóc màu hồng tìm thấy trong xe (đã chụp ảnh lưu lại).

2. Lịch sử tiêu dùng thẻ tín dụng (thẻ tập yoga, cửa hàng quần áo nữ, vé xem phim…).

3 Ảnh chụp hôm nay (Giang Hạo và Bạch Nguyệt rời phòng yoga cùng nhau).

4 Ảnh chụp màn hình tin nhắn giả mạo lý do “tăng ca”.

Những chứng cứ này đủ để bước đầu chứng minh hành vi ngoại của Giang Hạo, vẫn chưa hoàn chỉnh.

Tôi cần thêm, đặc biệt là chứng cứ chứng minh họ có quan hệ không chính đáng.

Lúc này, điện thoại tôi reo – tin nhắn từ Lão Vương.

“Luật sư Tô, tôi đã chụp vài tấm. Có cần gửi chị xem trước không?”

“Gửi đi.”

Chẳng mấy chốc, tôi nhận mấy bức ảnh.

Trong ảnh, Giang Hạo và Bạch Nguyệt ngồi trong phòng riêng của nhà hàng, bàn ăn bày đầy món.

Họ ngồi đối diện nhau, Giang Hạo đang gắp thức ăn cho ta.

Bạch Nguyệt rất ngọt, đôi mắt cong như trăng khuyết.

Một tấm khác, Giang Hạo đưa tay lau khóe miệng cho ta – tác thân mật, tự nhiên như đã quá quen.

“Còn không?” – tôi hỏi.

“Vẫn đang chụp, chắc họ còn ngồi một lúc.”

“Được, tiếp tục theo dõi, xem tối nay họ đi đâu.”

“Rõ.”

Tôi lưu những bức ảnh này vào thư mục chứng cứ, rồi mở danh bạ.

Tôi cần tìm một luật sư đáng tin cậy để xử lý vụ ly hôn của mình.

Dù bản thân cũng là luật sư, đúng như câu “thầy thuốc không tự chữa bệnh cho mình”, luật sư cũng không nên tự bào chữa cho mình.

Tôi cần một bên thứ ba khách quan.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...